Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Ồ ~ chết không đối chứng à!” Thanh Hoa đạo nhân trong dáng vẻ thiếu niên nhướng mày, nói: “Bộ dáng quăng nồi của các ngươi cũng có phong phạm của ta đấy!”
“Trên Tiên giới là thế này, về đến Tu Tiên giới vẫn là như thế!”
“Xích Trần, ngươi nói có đúng không?”
Xích Trần là Đại đồ đệ của ông, ông hễ có việc tất nhiên chỉ trách hỏi Xích Trần.
Xích Trần để râu quai nón rũ mi ngoan ngoãn nói: “Chuyện quăng nồi quả là giả dối hư ảo, trách nhiệm là của ta. Nếu không phải năm đó ta dẫn đầu tu sửa đại điện thì đương nhiên hậu nhân sẽ không bắt chước làm theo. Còn chuyện chiến bại trên Tiên giới thì không phải tội của chúng ta, mà do địch nhân quá cường đại!”
“Cường địch cỡ đó, chúng ta... Quả thật không phải đối thủ.”
Qua giọng điệu của ông ta có thể thấy, ông ta thua tâm phục khẩu phục. Vậy nên lúc trước có người đề nghị trở lại Tu Tiên giới, ông ta cũng tán thành.
Nói đến kẻ địch, Thanh Hoa đạo nhân trầm mặc, ông nhìn đám người Lam Đại cùng Lam Nhiêm, nói: “Chắc chắn các ngươi đều tò mò vì sao chúng ta phải trở về.”
Lam Nhiêm vểnh tai, ông ta cũng rất tò mò rốt cuộc là kẻ địch thế nào lại có thể đuổi Thanh Hoa đạo nhân trở về như vậy.
“Bọn chúng không giống chúng ta, bọn chúng không giống chúng ta!” Thanh Hoa đạo nhân nói câu không giống hai lần liên tục: “Bọn chúng không coi trọng xuất thân, không coi trọng tu vi, không coi trọng cái riêng, ngược lại coi trọng sức mạnh và vinh dự tập thể.”
“Bọn chúng có một loại pháp thuật có thể tập trung sức mạnh của nhiều người lại, phát huy ra sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.”
“Trước mặt sức mạnh như vậy, chúng ta... Hừ, thua liểng xiểng!”
Tập trung sức mạnh của nhiều người lại?
Có lợi hại tới vậy không?
Lam Đại nghi hoặc, với tu vi của ông ta hiện tại, nếu thấp hơn ông ta một cảnh giới thì ông ta có thể lấy một đánh mười.
Ông ta nhìn các vị tổ sư, sau đó hỏi: “Nếu địch nhân có thể dùng pháp thuật như vậy thì chúng ta cũng có thể dùng pháp thuật giống như thế!”
“Chúng ta cũng có không ít người!”
“Ngươi chính là chưởng môn đương nhiệm phải không?” Thanh Hoa đạo nhân nhìn ông ta với vẻ tán thưởng, nói: “Ngươi làm không tệ.”
Không tệ là chỉ chuyện vừa rồi Lam Đại chưởng môn ở lại đoạn hậu, để Lam Nhiêm dẫn theo các đệ tử chạy trốn.
Tính tình như vậy, ông rất thích.
Ông nói: “Chúng ta không được. Loại pháp thuật này nhất định phải sử dụng người tâm ý tương thông, chuyện này rất khó.”
Tâm ý của hai người đã khó có thể tương thông, huống chi cả một đám người?
Trong đó có vài người chỉ hơi khác một chút sẽ tạo thành hậu quả rất đáng sợ.
“Bọn chúng có bao nhiêu người?” Lam lại hỏi.
Thanh Hoa đạo nhân lại trầm mặc, nhất thời bầu không khí trong đại điện cũng có chút áp lực.
Qua một hồi lâu, ông mới nói: “Trăm vạn người!”
“Bao nhiêu cơ?” Lam Đại trợn tròn mắt, bàng hoàng hỏi lại.
Xích Trần ở bên cạnh tiếp lời: “Trăm vạn người!” Ông ta còn đọc một câu thơ “Chung Sơn mưa gió dậy xanh vàng, trăm vạn hùng binh vượt Đại Giang!”
(trích Nhân dân giải phóng quân chiếm lĩnh Nam Kinh – Mao Trạch Đông)
Ông ta nói: “Bài thơ này ta được nghe người khác đọc. Trăm vạn người, bọn chúng chỉ nhiều hơn chứ không ít!”
Lam Đại vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, nói: “Trăm vạn người có thể chung một suy nghĩ? Tâm ý tương thông?”
Thanh Hoa đạo nhân đáp: “Đừng nói ngươi không tin, ta tận mắt nhìn thấy cũng không tin!”
“Trong số bọn chúng có Tiên dân, sinh mệnh chẳng qua chỉ có mấy chục năm, một lần bế quan cũng có thể thấy mấy thế hệ ra đời rồi chết đi.”
“Trong số bọn chúng có tu sĩ, từ Trúc Cơ kỳ đến Kim Đan kỳ, thậm chí còn có Nguyên Thần kỳ.”
“Trong số bọn chúng có Tiên Nhân, từ Tiên Nhân vừa phi thăng đến người đã phi thăng lâu năm, còn có phản đồ của phủ Đế Quân.”
“Bọn chúng tụ lại cùng một chỗ mà không chút trở ngại, sức mạnh như sóng lớn cuồn cuộn, trực tiếp nghiền ép qua phòng tuyến của chúng ta. Chúng ta bị đánh bại mà không hề có khả năng đánh trả!”
“Không hề có khả năng đánh trả!” Trong giọng nói của Thanh Hoa đạo nhân tràn đầy không cam lòng.
Đứng trước sức mạnh như vậy, dù ông có là Đế Quân, dù ông có tự do tự tại, dù ông có kiếm pháp vô song đủ sức đè ép Tiên giới thì cũng làm được gì?
Cũng chỉ bị sóng lớn cuồn cuộn cuốn qua một cái là không còn.
“Chúng ta vốn muốn tử trận tại Tiên giới.” Thanh Hoa đạo nhân nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, tử trận sa trường cũng coi như chết có ý nghĩa.”
“Nhưng có người lại nói có một thế giới tương đối đặc biệt.”
“Ở đó sức mạnh của Tiên Nhân đều bị áp chế, ở đó tu sĩ chỉ có thể phát huy ra sức mạnh Đại Thừa kỳ, ở nơi đó nếu nắm giữ một giới là có thể đứng vững trước mũi tiến công của đám người kia.”
“Mà thế giới đó chính là thế giới này!”
Thanh Hoa đạo nhân nói ra một tin tức kinh người, ông nói: “Nơi này dù sao cũng là quê hương của ta, là thế giới các ngươi sinh sống.”
“Chúng ta chết cũng không sao, nhưng để bọn chúng tới đây làm loạn thì phải làm sao bây giờ?”
“Ta lại không biết bọn chúng là loại người gì à?”
Ông chỉ vào không trung tối đen như mực bên ngoài Thanh Hoa Cung, nói: “Thế nên bốn người chúng ta hiếm khi mới đồng tâm hiệp lực mở ra hồng câu vượt giới này.”
“Còn cho một số người đi trước dò đường, ta cũng gửi tin cho các ngươi, xác thực thông đạo này.”
“Sự cố duy nhất là lúc trở về tên Vi gà kia âm thầm đánh lén ta, muốn để chúng ta lạc lối trong dòng chảy hỗn loạn khi vượt giới.”
“Đám khốn kiếp đó mặt ngoài cũng ra dáng con người nhưng trong lòng đều đê hèn bẩn thỉu!”
“Thế nên lần này chúng ta trở về chính vì đuổi tận giết tuyệt đám người đó!” Giọng điệu của Thanh Hoa đạo nhân lạnh như băng, ông nói: “Tại thế giới này, giải quyết sạch đám người đó.”
“Sau đó tập hợp toàn bộ sức mạnh của Tu Tiên giới, ngăn cản kẻ địch.”
“Sau khi bọn chúng chiếm lĩnh Tiên giới, sớm muộn gì cũng sẽ đi tới thế giới này!”
Nghe Thanh Hoa đạo nhân nói với vẻ túc sát, không khí trong đại điện cũng trở nên lạnh băng.
Tại Tu Tiên giới, Thanh Hoa đạo nhân có cơ nghiệp môn phái, có đệ tử, có Thanh Hoa Kiếm.
Chỉ cần có thể thích ứng với Tu Tiên giới thì ông vẫn sẽ là kiếm tu cường đại nhất, tu sĩ cường đại nhất.
Ông muốn giết hết người từ Tiên giới trốn xuống. Bởi ông biết nếu để mặc đám Tiên Nhân kia không quản thì sớm muộn gì Tu Tiên giới sẽ giống như Tiên giới, trở nên nát bét.
Các đồ tử đồ tôn của ông sẽ không có một ngày nào được yên bình.