Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 198. Tổ Sư, Thật Sự Muốn Làm Thế Sao?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tựa như một cánh rừng, thời điểm dã thú ít, con nào con nấy đều có lãnh địa của mình, tất cả đều bình an vô sự. Nhưng khi có thêm dã thú không ngừng đi vào rừng rậm, vì lãnh địa, vì thức ăn, vì sống sót, đám dã thú sẽ bắt đầu giết hại lẫn nhau.

Tiên Nhân theo đuổi tự do tự tại, cuối cùng đến Tiên giới lại không thể không chém giết lẫn nhau.

Quả thực có chút mỉa mai.

“Tiên giới tuy lớn nhưng không có một nơi tiêu dao nào!” Lam Đại lắc đầu nói.

Thanh Hoa đạo nhân cũng nói: “Trừ khi trong thiên địa chỉ có một người. Nếu không, nơi nào có người nơi đó sẽ có tranh chấp.”

“Tự do tự tại chẳng qua là phương thức tránh né thế giới. Nếu thế giới này thật sự như ý của chúng ta, nơi nào cũng đều vừa lòng đẹp ý chúng ta!”

“Vậy còn tu tiên cái quái gì nữa!”

Tiên Nhân và thế giới, người trong núi và người trong thế gian vốn chính là mâu thuẫn như vậy.

Chính vì bị thế giới áp bức, không được tự tại nên mới muốn tự do tự tại.

Chính vì ở ngoài núi không được tự do tự tại nên mới có thể ở trong núi tu hành, truy cầu tự do tự tại.

Giống như lời Thanh Hoa đạo nhân nói, nếu mọi chuyện đều như ý chúng ta thì đâu còn có phân chia trong núi hay ngoài núi?

Ai má nó lại không muốn tự do tự tại?

Đó là không muốn sao?

Đó là không thể!

Ban đầu tu sĩ chính là như vậy, rời xa hồng trần vào núi, bắt đầu cầu tiên vấn đạo, thăm dò con đường này.

Tu sĩ là mạnh nhất ở Tu Tiên giới, chỉ có tu sĩ mới có thể uy hiếp được tu sĩ, nhưng tu sĩ có thể tùy tâm sở dục, làm chuyện mình muốn làm không?

Cũng không thể được.

Bởi hắn còn có sư trưởng, có đồng đạo, có đạo đức trong lòng, còn có tu hành.

Tùy tâm sở dục, để mặc chính mình tùy hứng, buông thả dục vọng của mình thì hắn chẳng qua chỉ là một kẻ điên, chẳng mấy chốc sẽ tự chịu diệt vong.

Giống như Quân vương chốn nhân gian, trong tay nắm giữ quyền lực vô thượng thì chẳng lẽ mỗi một chuyện đều có thể theo tâm ý của hắn sao?

Chỉ vì giành được quyền lực cũng đồng nghĩa với việc phải từ bỏ rất nhiều và phải học cách thỏa hiệp.

Cho dù nắm giữ quyền lực nhưng khi đối mặt với ngấm ngầm bất tuân, với đối xử tiêu cực, liệu mọi chuyện có suôn sẻ theo ý hắn không?

Đáp án đã rất rõ ràng.

Phiền não của con người bắt nguồn từ người khác, bắt nguồn từ quan hệ giữa người và người.

Người buôn bán nhỏ, vương công quý tộc, tu sĩ Tiên Nhân, trước sự đè nén từ thế giới rất khó được vừa lòng thỏa ý, vậy nên họ mới theo đuổi tự do tự tại, vô câu vô thúc!

Nhưng tám chữ “tự do tự tại, vô câu vô thúc” nghe vô cùng đơn giản mà lại khó khăn biết bao.

Chỉ có ở trong núi tu sĩ mới có thể miễn cưỡng làm được. Ra khỏi núi, tu sĩ sẽ biến thành dạng gì thì không một ai biết trước.

Đến Tiên giới, bị hoàn cảnh Tiên giới ảnh hưởng, tu sĩ dù trở thành Tiên Nhân cũng sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác.

Người sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, hoàn cảnh thay đổi. Người không thay đổi theo hoàn cảnh sẽ biến thành kẻ bảo thủ, bị đào thải vì không theo kịp thời đại và hoàn cảnh.

Bắt đầu từ Thông Thần kỳ, chính là tu sĩ và “Thiên”, nội tại và ngoại tại thế giới giằng co!

Bất kể với người bình thường, bất kể với tu sĩ, bất kể với Tiên Nhân, loại giằng co này chưa bao giờ dừng lại.

“Tu hành thật sự không có gì thú vị!” Lam Đại nghĩ tới điểm này, thở dài một hơi, bi quan nói.

Vứt bỏ hết tu vi, đám tu sĩ như bọn họ có khác gì người bình thường đâu?

Tiên Nhân, tu sĩ, phàm nhân, cuối cùng đều đang giãy giụa trên thế gian.

Ông ta có cảm giác như mọi thứ đều tan biến, như thể mình uổng công tu hành nghìn năm cuối cùng lại chẳng thay đổi được gì.

“Không!” Thanh Hoa đạo nhân cổ vũ đồ tôn của mình, ông nhìn những người khác trong đại điện, nói: “Tu hành vẫn có ý nghĩa đấy.”

“Tu hành là quá trình chiến đấu, là ‘Ta’ và thiên địa giằng co.”

“Chỉ cần chính mình không nhận thua thì thiên địa cũng không làm gì được ngươi! Ngươi nhận thua, ngươi sẽ thất bại trước thiên địa!”

“Nghịch thiên!” Lam Đại lẩm bẩm.

Tu hành chính là quá trình nghịch thiên!

Thanh Hoa đạo nhân cười to: “Thế nên... Chớ sợ! Cả một đời người chính là không ngừng tranh đấu cùng thiên địa!”

“Đa tạ tổ sư chỉ điểm!” Lam Đại đạo nhân cung kính hành lễ.

“Ngươi nói qua về tình hình Thanh Hoa Phái đi, ta sẽ cân nhắc xem nên đi bước đầu tiên thế nào!” Thanh Hoa đạo nhân lại nói.

Ông muốn giết sạch đám Tiên Nhân khác trước, sau đó nắm giữ toàn bộ Tu Tiên giới, dựa vào đó để đối kháng kẻ địch có thể đến bất cứ lúc nào.

Kẻ địch có thể từ thế giới khác tìm tới Tiên giới, chắc chắn cũng có thể từ Tiên giới đi tới Tu Tiên giới.

“Vâng!” Lam Đại đạo nhân bắt đầu nói qua về tình hình của Thanh Hoa Phái.

Từ số lượng đệ tử Thanh Hoa Phái, tình trạng của các đệ tử, đến chuyện về chợ Thanh Vân, rồi lại đến tình hình Vân Thủy Tông, tình hình Thái Huyền Tông, tình hình Tu Tiên giới.

Ông ta nói rất tỉ mỉ, bởi những chuyện này ông ta đều nắm rất rõ.

Cuối cùng, ông ta còn nói: “Tổ sư, thật sự muốn làm thế sao?”

Lần trước Tu Tiên giới đại chiến cũng từng máu chảy thành sông, tình huống thảm thiết khi đó khiến bây giờ đa số tu sĩ đều ở trong môn phái của mình, tu tiên vấn đạo, truy cầu phi thăng, không bao giờ nghĩ tới chuyện tông môn cát cứ kia nữa.

Yên ổn tu hành, yên ổn phi thăng lẽ nào không thơm sao?

Chém chém giết giết chỉ như giấc mộng hoàng lương mà thôi!

Nhưng mà hiện tại đã không thể phi thăng được nữa.

Vậy chẳng phải Tu Tiên giới sẽ biến thành một Tiên giới khác ư?

Ông ta nghe ra ý tứ của Thanh Hoa đạo nhân là muốn nhất thống Tu Tiên giới, vậy chắc chắn sẽ phải là một trận hạo kiếp.

“Trốn cũng không thể tránh thoát được!” Thanh Hoa đạo nhân nhìn Lam Đại, nhìn nhìn Lam Nhiêm, nhìn các tu sĩ Nguyên Thần khác của Thanh Hoa Phái, nói: “Những thời điểm khác đều có thể trốn tránh, nhưng lần này không thể tránh thoát được.”

“Lúc còn ở Tiên giới, khi bọn chúng vừa mới xuất hiện, thực lực vẫn còn vô cùng nhỏ yếu. Ta thường nghe nói về những chuyện cũ ngây ngô của bọn chúng, nhất là khi ở chỗ Bắc Quy chúng từng chịu rất nhiều thiệt thòi.”

“Vốn dĩ ta nghĩ chuyện này không liên quan gì tới ta, mặc chúng nghênh ngang.”

“Không ngờ... Hừ...” Ông tự giễu: “Chó nhà có tang!”