Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 199. Ta Muốn Thành Lập Một Cái Đạo Minh!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Mỗi một Tiên Nhân trên Tiên giới đều rất cường đại, nhưng lại quá phân tán, cộng thêm việc bốn người chúng ta vốn không hợp. Qua kẽ hở này, bọn chúng dần trở nên cường đại.”

“Vậy nên lần này chúng ta phải nắm giữ toàn bộ Tu Tiên giới!”

“Bằng không chờ khi bọn chúng tới chúng ta vẫn sẽ không có cơ hội!”

Thanh Hoa đạo nhân thản nhiên nói: “Chúng ta quay về đây còn có ý nghĩa gì nữa.”

Đã thất bại tại Tiên giới, trở lại Tu Tiên giới vẫn làm theo cách cũ, vậy không phải ông trở về một chuyến vô ích rồi sao?

Lam Đại hiểu ra, Lam Tiêu cũng nghe rất rõ, những người khác của Thanh Hoa Phái cũng nghe rõ ràng.

Nếu Thanh Hoa tổ sư đã nói rõ ràng như thế, bọn họ cũng không có lý do gì để từ chối, vì vậy mọi người đồng thanh: “Cẩn tuân mệnh lệnh của tổ sư!”

Sau khi Thanh Hoa đạo nhân trở lại Thanh Hoa Phái, Thanh Hoa Phái đều lấy ông vi tôn!

“Trước tiên hẹn người của Vân Thủy Tông đến nói chuyện đi!” Nhắc đến Vân Thủy Tông, bỗng nhiên Thanh Hoa đạo nhân thở dài một hơi, nói: “Ta và tổ sư của bọn họ là bạn cũ, vốn nên chiếu cố một chút.”

“Ngoài ra nếu là người các ngươi có quen biết, có nhân phẩm vững vàng thì đều có thể giới thiệu tới đây.”

“Cơ cấu của Thanh Hoa Phái không thể hoàn toàn thống nhất Tu Tiên giới! Ta muốn thành lập một đạo minh.”

“Trong đạo minh là những người cùng chung chí hướng với chúng ta!”

“Xích Trần, ngươi phụ trách về cơ cấu đạo minh. Xích Khoáng, ngươi phụ trách công việc hậu cần của đạo minh. Tranh Thành, tâm tư ngươi tỉ mỉ nhất, nên để ngươi tìm hiểu...”

Thanh Hoa đạo nhân sắp xếp công việc cụ thể cho từng người, có một số dựa trên cơ cấu từ trong phủ Đế Quân của ông, có một số dựa trên suy nghĩ của ông.

Một tổ chức đầu tiên phải có chung một mục tiêu, cùng chung lý niệm, như vậy mới có thể tụ lại một chỗ.

“Ý tưởng ta cũng nghĩ xong rồi, gọi là ‘Đánh đuổi Trích Tiên, bảo vệ Tu Tiên giới’!”

Lần này có nhiều Tiên Nhân từ Tiên giới trốn xuống như vậy, chắc chắn sẽ khiến Tu Tiên giới bất mãn.

Ý tưởng và mục tiêu này có thể thu hút rất nhiều tu sĩ gia nhập đạo minh!

“Còn có một chuyện tương đối quan trọng, chúng ta muốn thành lập một thương đội, xuất phát từ chợ Thanh Vân, mở rộng sức ảnh hưởng của Thanh Ngân!” Thanh Hoa đạo nhân nói thêm: “Các ngươi có người nào tốt để chọn không.”

“Không cần tu vi quá mạnh, nhưng nhất định phải đủ thông minh.”

Lúc này Lam Đại lên tiếng: “Bẩm báo tổ sư, ta có một đồ đệ khá thông minh, lại kiên cường, làm việc cũng có giới hạn.”

“Ồ?”

“Nó tên Tử Ngạnh!” Thế là Lam Đại kể lại những chuyện Tử Ngạnh từng trải qua một lượt.

Thanh Hoa đạo nhân nghe xong thì cười to, ông không ngờ trong nhà mình lại có một đồ tôn thú vị như vậy: “Chính là nó!”  

Chờ khi Hứa Thuận quay lại chợ Thanh Vân đã là ba ngày sau.

Bất kể tương lai thế nào, trên người hắn vẫn còn chức vị Thanh Vân Tập Vệ.

Hôm nay hắn còn phải trực ban ở chợ Thanh Vân.

Mấy ngày trước khe hở màu đen như thể che khuất cả bầu trời. Trong mấy ngày này, khe hở đã chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một vết nứt nhỏ.

Hôm nay vết nứt kia đã hoàn toàn biến mất.

Bầu trời vẫn trong xanh quang đãng như trước, ánh nắng vẫn tươi sáng như trước, như thể cảnh tượng tối đen như mực chẳng khác nào tận thế mấy ngày trước chưa từng xuất hiện.

Nhưng Hứa Thuận biết, Tu Tiên giới đã hoàn toàn thay đổi.

Bởi vì Tiên Nhân đến, còn bởi vì Tử Ngạnh lại không cần chạy phi toa chở khách nữa.

“Này này, vẻ mặt của ngươi là thế nào đấy hả? Sao ta lại có cảm giác như ngươi đang khinh bỉ ta thế?” Tử Ngạnh ở chợ Thanh Vân, hăng hái nói.

Hiện tại gã là người phụ trách thương đội Thanh Hoa, phụ trách dẫn dắt một thương đội từ chợ Thanh Vân buôn bán, thu thập tình báo, mở rộng sức ảnh hưởng của Thanh Ngân.

Từ một đệ tử vốn còn chạy phi toa chở khách và đang chuẩn bị mở sòng bài, thoắt cái nhảy lên thành người phụ trách thương đội, hỏi sao Tử Ngạnh không hăng hái cho được?

“Không, ta sợ ngươi có thể trở về nhưng thương đội không về được!” Hứa Thuận nhìn phi chu cực lớn sau lưng Tử Ngạnh, lắc đầu nói.

Phi chu có đáy bằng, nhìn qua hơi giống tàu chở hàng kiếp trước hắn từng thấy. Khoang hàng vừa lớn vừa bằng phẳng, khoang thuyền nhỏ.

Mục đích của việc này là để có thể vận chuyển nhiều hàng hóa nhất.

“Sao có thể! Ta đây là làm việc cho tông môn!” Tử Ngạnh nói: “Ta nghe sư tôn ta nói sau này tông môn sẽ có thay đổi lớn, sư tôn ngươi nói thế nào.”

Gã muốn biết bên phía Hứa Thuận có tin tức gì từ Lam Nhiêm không.

“Đã mấy ngày rồi ta không gặp sư tôn.” Hứa Thuận nói.

Hắn ở tiểu viện trên núi mấy ngày, quả thật không nhìn thấy Lam Nhiêm lần nào, không biết Lam Nhiêm đang bận việc gì nữa.

“Chậc... Lệnh sư chắc chắn có tin tức!” Tử Ngạnh tặc lưỡi.

Ngày đó Lam Nhiêm cầm Thanh Hoa Kiếm trong tay, đại phá pháp bảo của Tiên Nhân, khiến gã khắc sâu ấn tượng.

“Sư tôn ngươi chắc chắn biết không ít hơn sư tôn ta, chỉ là ông ấy không nói cho ngươi biết thôi!” Hứa Thuận mỉm cười, nói.

Tử Ngạnh sầm mặt, nói: “...Vạch áo cho người xem lưng!”

Hứa Thuận thấy có không ít tu sĩ đang chất đống hàng hóa lên phi chu bèn hỏi: “Khi nào thì ngươi đi?”

“Đợi bốc xong hàng sẽ đi. Chuyến này không xa lắm, trước tiên đến Cực Ảnh Tông núi Phi Tuyết nằm ở phương Bắc.” Tử Ngạnh chỉ phía Bắc, nói.

Cực Ảnh Tông là một đại phái ở phương Bắc cách xa nghìn dặm.

“Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, hiện tại Tu Tiên giới không được yên ổn cho lắm.” Hứa Thuận nói: “Chưa biết chừng đi ba bước gặp một vị Tiên Nhân, năm bước diện kiến một vị Đế Quân đấy.”

“Ta biết! Thế nên thương đội còn có một vị sư thúc tọa trấn.” Tử Ngạnh gật đầu nói: “Vị sư thúc kia rất dễ nói chuyện, sự vụ bình thường đều là ta ra mặt.”

“Tổ sư dùng người quả thật không tầm thường, vậy mà lại để sư thúc làm trợ thủ cho ngươi...” Hứa Thuận còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng chuông nơi xa, đó là có người trong chợ Thanh Vân đang kêu gọi Tập Vệ.

“Ta phải qua đó!” Hứa Thuận nói: “Chờ ngươi trở về rồi nói chuyện sau.”

Dứt lời, hắn bước lên một chiếc phi chu hai người, “Vèo” một cái bay đi.

“Được! Ngươi làm việc trước đi!” Tử Ngạnh nhìn bóng lưng Hứa Thuận bay đi, vung tay áo, sau đó quay đầu nói với các tu sĩ vận chuyển hàng hóa: “Để ta giúp các ngươi, chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn!”