Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phi chu hai người dưới chân Hứa Thuận là phi chu công vụ của Tập Vệ chợ Thanh Vân.

Ngoại hình nhìn như hai chiếc phi chu một người ghép lại với nhau, nhìn khá rẻ tiền, thậm chí còn không bằng xe ba bánh.

Thế nên ngoại trừ lúc tuần tra, những lúc khác Tập Vệ rất ít dùng tới thứ này!

Bởi vì nó quá xấu.

Chờ Hứa Thuận điều khiển phi chu tới chỗ tiếng chuông vang, chỉ thấy một biệt viện yên tĩnh được rừng trúc xanh um tươi tốt bao quanh.

Chính là Tương Trúc Lâu.

Tương Trúc Lâu là thanh lâu lớn nhất chợ Thanh Vân, người lui tới đều là tu sĩ, tiêu dùng đều sử dụng Thanh Ngân.

Hứa Thuận từng hỏi thăm qua, ông chủ phía sau Tương Trúc Lâu là một kẻ thần bí trong Thanh Hoa Phái.

Lối vào Tương Trúc Lâu là một cây cầu đá mái vòm tinh xảo vắt ngang qua một dòng suối nhỏ trong vắt thấy đáy, suối chảy róc rách, ngân nga dịu dàng như tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, hai bên cầu là hàng trúc xanh được cắt tỉa tỉ mỉ, theo gió nhẹ nhàng đung đưa, phát ra tiếng vang xào xạc,

Hứa Thuận đi vào Tương Trúc Lâu, đã thấy mấy nữ tu đang vây quanh một cửa lớn một gian biệt viện, bắt đầu gõ cửa.

Tiểu viện tất nhiên cũng có pháp trận phòng ngự, chỉ gõ cửa đương nhiên không mở ra được.

Mấy nữ tu kia bèn lấy ra pháp khí, phù chú, đánh vào cửa lớn của biệt viện, phát ra những tiếng bùm bùm.

Các nàng vừa tấn công cửa viện vừa hô: “Lang quân, ngươi mau mở cửa ra!”

“Trương Mã Mã, ngươi có gan ra ngoài chơi mà không có gan mở cửa à?”

“Tướng công, tướng công, chàng ở trong đó sao?”

Hứa Thuận khẽ hắng giọng một tiếng, đi vào: “Ai báo Tập Vệ?”

Một nửa những vụ báo Tập Vệ ở chợ Thanh Vân đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi ở Tương Trúc Lâu này gây ra.

Không phải nguyên phối đuổi bắt nam nhân thì chính là mấy tu sĩ tranh giành tình nhân mà vung tay đánh nhau.

“Ta!” Một nữ tử vô cùng thanh tú, mặc váy dài màu lam nhạt đứng bên cạnh mấy nữ tu kia nói.

Nàng là quản sự của Tương Trúc Lâu, Đàm Đàm.

Đàm Đàm có khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo như được thợ thủ công tỉ mỉ tạo hình, giữa lông mày ẩn chứa vẻ dịu dàng, hệt như mặt hồ ngày Xuân được mưa phùn nhẹ nhàng thổi qua, vừa trong trẻo lại mang theo một tia rung động khó lòng phát hiện.

Khí chất của nàng vừa thản nhiên nhưng lại có thể hấp dẫn người ta, không tranh không đoạt, trong lúc lơ đãng lại có thể trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

“Sao lại là ngươi?” Đây không phải lần đầu tiên Hứa Thuận nhìn thấy Đàm Đàm.

“Hu hu hu, mấy vị ác khách này vô cớ xâm nhập, nhìn thấy cửa viện đã muốn mạnh mẽ xông vào, người ta sợ hãi đi!” Đàm Đàm vừa mở miệng đã phát ra âm thanh dèo dẹo.

“...Không phải Tương Trúc Lâu các ngươi có thủ vệ à?” Hứa Thuận cạn lời.

Ngươi đã bao tuổi rồi, sao nói chuyện vẫn dẹo như thế?

Nhưng Hứa Thuận biết có người là trời sinh giọng đã dẹo, có người chỉ giả vờ. Theo suy đoán của hắn, Đàm Đàm tám phần là giả vờ.

“Ôi chao ~” Đàm Đàm dùng giọng dẹo dẹo của mình nói: “Người ta hàng năm đều đúng hạn nộp tiền thuê nhà, hiện tại lại bị ác khách quấy rối, sao Tập Vệ các ngươi sao lại quá đáng như vậy! Hừ!”

Nàng còn hừ một cái, vô cùng đáng yêu.

“Với trận pháp của tiểu viện này, các nàng có đánh tới sáng mai cũng không đánh tan được!” Hứa Thuận nhìn trận pháp bảo vệ tiểu viện, nói: “Ta đi đây! Chuyện như vậy ngươi tự xử lý đi!”

Tập Vệ không phải tay sai của Tương Trúc Lâu, giúp Tương Trúc Lâu xử lý những chuyện như vậy.

“Hu hu hu ~ Tập Vệ thật quá đáng!” Đàm Đàm thấy Hứa Thuận muốn đi, vội vàng ngăn Hứa Thuận lại, nhỏ giọng nói: “Hảo ca ca, huynh giúp ta đuổi các nàng đi.”

“Chờ ngươi tan làm ta sắp xếp cho ngươi một gian tiểu viện, đảm bảo khiến ca ca vừa lòng!”

“Dù muốn người ta ~” Đàm Đàm đỏ mặt nói: “Cũng không phải không được ~”

“Không cần!” Hứa Thuận quả quyết từ chối, hắn nói: “Ta còn có việc!”

Hắn đang định đi, đột nhiên lại nghe thấy trong viện có một nam nhân hô: “Không cần gõ cửa! Để ta mở!”

Từ bên trong đẩy cửa ra là một lão soái ca thân hình cao lớn.

Một thân áo dài, hai tay áo bồng bềnh, khí độ phi phàm, không thể nói dung mạo so được với Phan An nhưng có thể nói không kém gì Vệ Giới.

Đàm Đàm nhìn mà hai mắt sáng lên.

Ông ta nhìn mấy nữ tu, thản nhiên nói: “Chỉ là ra ngoài chơi thôi, các ngươi ồn ào cái gì?”

“Các ngươi cũng là tu sĩ có thân phận, lớn tiếng ồn ào như thế còn ra thể thống gì?”

“Chẳng phải để những người khác xem trò cười sao?”

Những người khác ở đây chính là chỉ quần chúng hóng chuyện Đàm Đàm và Hứa Thuận.

Hứa Thuận nhìn nơi xa, phi chu của Tử Ngạnh đã bay lên, thế là hắn dứt khoát ở lại đây xem trò vui luôn.

Tu Tiên giới tất nhiên có nam nữ song tu, kết thành đạo lữ.

Chỉ là lần đầu hắn thấy cảnh nam tu ra ngoài tầm hoan tác nhạc rồi bị nữ tu bắt tận cửa mà còn bình tĩnh như vậy.

“Trương Mã Mã, ngươi thật to gan!” Trong bốn nữ tu có một người tuổi tác có vẻ khá lớn, có vẻ là đạo lữ của Trương Mã Mã.

“À...” Trương Mã Mã vô cùng bình tĩnh nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, cũng không có gì phải sợ! Đã bị ngươi bắt được thì ta cũng chấp nhận.”

“Để cho ta uống nốt chén rượu cuối cùng rồi sẽ về cùng ngươi!”

“Chờ đã! Trương Mã Mã, lang quân nhà ta đâu!” Một nữ tu khác trong bốn vị nữ tu nói: “Lang quân nhà ta thường xuyên theo ngươi ra ngoài ăn chơi trác táng, sao giờ chỉ có mình ngươi.”

Hai nữ tu khác cũng nói: “Đúng vậy! Cả tướng công của ta nữa!”

“Đồ chết giẫm nhà ta thích nhất là theo các ngươi lêu lổng!”

Hứa Thuận đã nhận ra, bốn nữ tu này chính là phái đoàn các bà vợ.

Đạo lữ của bọn họ thích ra ngoài lêu lổng, trước mắt chỉ có một mình Trương Mã Mã ra ngoài, chưa biết chừng bên trong vẫn còn ba người khác.

Trương Mã Mã chỉ cực kỳ bình tĩnh trở lại trong viện, quỳ gối ngồi trên một chiếc chiếu trúc, dáng vẻ đường hàng cầm một chén rượu trên bàn trà màu đen trước mặt, nói: “Nơi này chỉ có một mình ta!”

“Một mình ngươi mà gọi tới bốn cô nương, ngươi lừa ai đấy hả!” Một nữ tu chỉ vào bốn vị mỹ nhân bên cạnh Trương Mã Mã, lớn tiếng chỉ trích.

Không phải sao, bốn vị mỹ nhân Tương Trúc Lâu bên cạnh Trương Mã Mã có thể nói là mai lan trúc cúc mỗi người một vẻ, hoặc hàm chứa tình ý, hoặc thanh thuần lạnh lùng, hoặc xinh đẹp bùng nổ, hoặc dáng người nhỏ xinh.

Ai ra ngoài tìm cô nương lại gọi một lúc bốn người?

Thận chịu được sao?