Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“À! Nói đến chuyện này ta mới nhớ, Chu tiên cô cả ngày đều đưa cơm cho một người mù, đúng không nhỉ?” Đột nhiên Bách Lý Tùng nghĩ tới chuyện gì đó, lại không nhịn được mà nói móc một câu.
“...” Lam đạo nhân cũng trầm mặc, mãi sau mới nói: “Mấy chuyện không ra sao này Bách Lý đạo huynh ngươi nhớ rõ ràng thật đấy!”
Đưa cơm, người mù.
Còn phải nói trắng ra người mù đó là ai sao?
“Ha ha ha ~” Bách Lý Tùng cười to: “Cả đời này, ta nhớ rõ nhất chính là những chuyện vớ vẩn đó đấy. Nếu không có những chuyện này thì tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa?”
Thế nào là bằng hữu chứ?
Hiện giờ khi nhớ lại quá khứ của chính mình, Lam đạo nhân mới cảm thấy mình đúng là ngu ngốc.
(Nguyên văn là沙雕 – shādiāo – sa điêu đồng âm với 傻屌 - shǎ diǎo - chim ngốc: Một từ mắng người kiểu nhẹ nhàng, mang ý nghĩa thấy thú vị)
Người khác đều thổi phồng: “Lam Chân Nhân là kỳ tài hiếm gặp trên đời, tư chất ngút trời, khác hẳn với người thường cũng là chuyện bình thường.”
“Tu sĩ sắp sửa phi thăng như ngài cũng là ngu ngốc thì chúng ta là cái gì?”
“Ngài không phải ngu ngốc, chỉ là thế giới này không hợp với ngài thôi.”
“Sao ngài có thể là kẻ ngốc được? Chúng ta mới là kẻ ngốc đây!”
Chỉ có bằng hữu chân chính như Bách Lý Tùng mới nói: “Đúng! Ngay cả khi ngươi ngu ngốc thì vẫn là tên ngu ngốc thiên hạ đệ nhất!”
Không chỉ nói, đối phương còn phải nhấn mạnh thêm: “So với lão tử đây còn ngu ngốc hơn.”
Hoặc là giống như Lam đạo nhân và Bách Lý Tùng hiện giờ, một người là tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp phi thăng tiền đồ vô lượng, một người lại là tu sĩ sắp mở Nhan Khai Yến. Hai người trò chuyện về những nữ nhân mình từng gặp được lúc còn trẻ tuổi, hay về những món ngon lúc trẻ từng ăn qua.
Dù những món ăn kia đều có vẻ vô cùng vụng về, tầm thường ở trong mắt tu sĩ, bọn họ vẫn nói chuyện say sưa như cũ.
Bách Lý Tùng lại uống mấy bát rượu, sau đó mới đau lòng nói: “Lúc trước đều là lỗi của vi huynh! Vi huynh vì ăn mảnh mới không chỉ điểm cho ngươi một phen. Ngươi sẽ không trách vi huynh chứ?”
Lam đạo nhân nói trong men say: “Sao lại trách ngươi được! Ngươi chỉ biết mỗi xun xoe, ta nhìn cũng ngượng thay đấy. Ngươi như vậy làm sao có nữ tu để ý đến ngươi được?”
Hứa Thuận cùng “Mạc Danh Kỳ Diệu” đều nhìn về phía Bách Lý Tùng.
Hóa ra Bách Lý Tùng ngài là người như vậy!
“Nói bậy!” Bách Lý Tùng bị đám tiểu bối nhìn chằm chằm vào như thế, có cảm giác mình đã mất hết cả thể diện rồi, mới tức giận mắng: “Dù gì cũng hơn đồ ngu ngốc chẳng hiểu gì như ngươi!”
“Ai là ngu ngốc? Ngươi con mẹ nó mới là ngu ngốc!”
“Ngươi đấy!”
“Ngươi thì có!”
“Là ngươi!”
Hai người giống như tiểu hài tử, không ngừng mắng đối phương là đồ ngốc, nhưng chẳng biết tại sao, nói một hồi lại đổi giọng.
“Là ta! Ta là đồ ngốc!” Lam đạo nhân nói.
“Ngươi không phải, là ta! Ta mới là đồ ngốc!” Bách Lý Tùng cũng nói.
“Không không không, là ta!” Lam đạo nhân nói.
“Ngươi con mẹ nó sắp phi thăng rồi, sao ngươi là đồ ngốc được, là ta mới đúng!” Bách Lý Tùng nói.
“Ta phi thăng thì sao chứ? Có phi thăng ta cũng là đồ ngốc như thường!” Lam đạo nhân vẫn ngoan cố nói.
Hiển nhiên là hai người này đã say khướt rồi, tới mức mấy người bọn Hứa Thuận chỉ còn biết ngơ ngác nhìn nhau.
Gì mà tu sĩ luôn cẩn thận chặt chẽ, thì ra bọn họ cũng có một mặt như vậy.
Tu sĩ cũng là người.
Là người thì đều giống nhau.
Bởi vậy khi nhìn vào một người đừng có nhìn bọn họ với ánh hào quang phía trên.
Tu sĩ Đại Thừa kỳ thì sao chứ? Không phải bọn họ cũng uống rượu, cũng nhớ lại quá khứ của mình rồi cũng nói mình là ngu ngốc ư?
Tiếc là hắn còn chưa tu thành pháp lực, không thể dùng pháp thuật được, bằng không hắn nhất định sẽ dùng “Viên Châu Thuật” thu lại cảnh này, chờ về sau mỗi khi không có việc gì lại lấy ra thưởng thức.
Nhất định sẽ rất thú vị đấy.
Hứa Thuận nhìn xung quanh, lại bắt gặp Tây Biên Mạc đang đặt tay sau lưng, mà thứ đối phương đang cầm trong lòng bàn tay hình như là một viên bảo châu lớn bằng trái nhãn. Bảo châu phát ra quang mang nhàn nhạt, chính là “Viên Châu Thuật”.
Hứa Thuận bắt gặp hành động Tây Biên Mạc đang làm, tất nhiên Tây Biên Mạc cũng biết Hứa Thuận đã nhìn thấy. Tây Biên Mạc đang lén lút giở trò lại trông thấy ánh mắt Hứa Thuận mang theo vẻ nghiền ngẫm nhìn qua, nét mặt gã lập tức cứng đờ, tuy từ đầu tới đuôi gã đều trưng ra vẻ mặt không cảm xúc.
“Chia ta một phần!”
“Không thành vấn đề.”
Ánh mắt hai người thoáng trao đổi một chút. Sau đó, Hứa Thuận bưng chén rượu lên, Tây Biên Mạc cũng bưng chén rượu lên, hai người cùng uống một hơi cạn sạch...
Một cuộc giao dịch ngầm không ai hay biết đã hoàn thành trong im lặng như thế đó.
Hai người Lam đạo nhân đang ngồi ở ghế chủ tọa uống rượu, còn nói một chút chủ đề tu luyện mà Hứa Thuận nghe không hiểu nổi, gì mà “hoàng nha” rồi “ngã minh” vân vân...
(黄芽 – hoàng nha – nụ vàng: Một khái niệm của Đạo giáo, khi tâm tĩnh chân khí trời sinh sẽ chậm rãi sinh sôi hội tụ, tựa như mầm vàng vừa mọc lên
我明 – ngã minh: Một tư tưởng Đạo giáo, chỉ cái ta thấu suốt)
Hứa Thuận nghe một hồi giống như nghe thiên thư, đành phải chuyển sang đánh giá khắp tòa động phủ này. Chỉ thấy những cây tùng xanh biếc, giữa cành lá lại có mấy con sóc màu xám không ngừng nhảy qua nhảy lại. Lá gan của đám sóc kia đều rất lớn, rõ ràng đã thấy Hứa Thuận đang nhìn, bọn chúng cũng không sợ hãi, ngược lại còn xếp thành một hàng trên một nhánh cây, dùng đôi mắt to lóe ra tia sáng tò mò, bắt đầu vây xem Hứa Thuận.
Không biết là người đang nhìn sóc hay sóc đang nhìn người nữa…
Hứa Thuận nhìn dọc theo cây tùng lên trên, lại phát hiện ra một thứ quái lạ. Toàn thân nó có màu nâu đỏ, trên gương mặt lại có một đường vân màu trắng rất rõ ràng, đã vậy xung quanh mắt còn có một vòng lông màu nâu nhạt, kết hợp với lỗ tai màu trắng, nhìn vô cùng ngây thơ mà khả ái cực kỳ.
Đây là một con gấu trúc đỏ!
Lúc này, chú gấu trúc đỏ kia đang nằm sấp trên một nhánh cây tùng, cái đuôi có từng vòng màu đỏ đen rủ xuống, lè lưỡi ngủ say, không thèm quan tâm đến hai tên ngốc đã uống say đang nói chuyện phiếm bên dưới.
Không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy thứ này?
Tu tiên hay thật đấy!