Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên núi Tùng Khê này, Bách Lý đạo nhân không chỉ nuôi hạc mà còn nuôi sóc, nuôi gấu trúc đỏ, hẳn là cuộc sống bình thường rất an nhàn.
Một đám sóc xếp thành hàng dài quan sát Hứa Thuận, thấy hắn đưa mắt nhìn bọn chúng rồi lại đưa mắt nhìn con gấu trúc đỏ bên kia, hiển nhiên là đã biết được nhân loại đều là sinh vật hời hợt chỉ biết xem mặt mũi. Mới đó mà hắn đã bị Lang lão đại mê hoặc rồi. Chúng hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường nhân loại, sau đó cả đám lập tức kéo nhau nhảy đi chỗ khác.
“Tu hành, tu hành, nào có dễ dàng như vậy?” Không biết Bách Lý Tùng và Lam đạo nhân đã nói tới chuyện gì, đột nhiên Hứa Thuận lại nghe thấy Bách Lý đạo nhân thốt ra một câu cảm khái như thế.
“Ta cảm thấy cũng tạm được... nhỉ?” Lam đạo nhân chép miệng nói.
“Tu sĩ đều nói thần tiên tốt, nhưng ai ngờ thần tiên cũng không tốt lắm!” Bách Lý Tùng cười hì hì hỏi: “Có phải ngươi đã lâu không về sơn môn rồi?”
“Ngươi có ý gì?” Lam đạo nhân nói: “Đúng là đã lâu rồi ta không trở về nơi đó.”
“Ta nghe người ta nói, Tiên giới không yên ổn.” Bách Lý Tùng nói với vẻ thần bí.
“Tiên giới có lúc nào thái bình?” Lam đạo nhân hỏi ngược lại: “Các đời Thanh Hoa Phái chúng ta đều có tổ sư phi thăng, tình hình Tiên giới thế nào chẳng lẽ ta lại không biết?”
“Cũng đúng, tổ sư của các ngươi đều ở phía trên!” Bách Lý Tùng khẽ gật đầu.
Dù Tiên Nhân không thể trở lại Tu Tiên giới, thế nhưng Tiên Nhân vẫn có thể dùng hóa thân tới Tu Tiên giới để ra vẻ làm trò hoặc truyền đạt tin tức, đương nhiên còn phải xem bọn họ có tình nguyện trả giá đắt cho việc đó hay không thôi.
Bởi vậy tất nhiên là Lam đạo nhân cũng nắm được tình hình trên Tiên giới thế nào.
“Tứ đại Thiên Đế, thập nhị Tiên Cung, nhị thập bát Chiến Túc, tam thập lục Thiên Cương Bộ...” Lam đạo nhân vừa nói tới chuyện này đã lập tức thu hút được sự chú ý của Hứa Thuận.
Mẹ nó, Lam béo người vẫn còn giấu không ít chuyện đấy nhé, những thứ này ta đều không biết!
Hứa Thuận vội vàng dựng thẳng lỗ tai lên, muốn nghe thêm một ít bí mật của Tiên giới...
“Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, nơi nào có người thì nơi đó có phân tranh! Tiên Nhân cũng không thoát được.” Lam đạo nhân cúi đầu nói, cũng không biết ông ấy đang suy nghĩ gì.
“Ta cảm thấy Bà Sa Phật giới có thể đã xảy ra chuyện trước.” Bách Lý Tùng nói.
(婆娑 – Bà Sa là từ đọc ngược của 娑婆 Sa Bà hay còn gọi là Ta Bà thế giới, một trong các đại thiên thế giới được Đức Phật giáo hóa. Đồng thời “bà sa” còn mang nghĩa thoải mái buông xả, ngầm ý giễu cợt)
“Đám lừa trọc kia ngoài miệng thì nói Niết Bàn nhưng kẻ nào cũng chỉ muốn thành Phật, đúng là...” Lam đạo nhân nghe tới Bà Sa Phật giới thì không khỏi mỉa mai một câu.
Phật là bậc giác ngộ, là nhìn thấu hết thảy phiền não của chúng sinh, là yên ổn khoái hoạt đối diện với tử vong, rời xa hết thảy nghiệp quả, quả đắng của sinh tử sẽ không còn tái diễn, không còn tạo thành nhân duyên hoặc nghiệp, đó là Niết Bàn.
Phật tu hiện tại ai nấy đều muốn thành Phật làm Tổ, trường sinh bất diệt, thậm chí còn có Phật Tổ mở Bà Sa Phật giới chuyên để tiếp dẫn Phật tu thành Phật.
Bởi vậy dù Đạo môn luôn miệng nói Phật tu không biết xấu hổ nhưng Phật môn cũng không biện giải, trường sinh mà, không có gì là khó coi cả!
“Sao nào? Ngươi nói Phật giới đã xảy ra vấn đề, chẳng lẽ đạo huynh cũng khá thân thuộc với Phật tu?” Lam đạo nhân lập tức xoay chuyển chủ đề.
Từ Phật Thủ vừa rồi đến Phật giới hiện giờ, hiển nhiên là Bách Lý Tùng vẫn luôn cố ý kéo tới chủ đề này.
“Ta là người đứng đắn, không quen biết gì với bọn họ hết.” Bách Lý Tùng lắc đầu, còn nhân tiện xỉa xói Phật tu một câu.
“Nhưng ta có một quả cầu.” Bách Lý Tùng lại nói tiếp.
Lam đạo nhân nghi hoặc: “Cầu?”
Quả cầu gì lại có liên quan tới Phật giới?
Bách Lý Tùng lảo đảo đứng lên, lấy ra một cái đầu lâu màu vàng kim từ trong chiếc ghế đá dưới mông mình.
Hứa Thuận nhìn thấy rõ ràng, bên trong chiếc ghế đá kia rỗng ruột, còn có thể đựng đồ vật.
Khi chiếc đầu lâu màu vàng kim nọ bị lấy ra, nó lập tức muốn lan toả quang mang nhưng gặp phải thứ gì đó áp chế vô hình, chỉ có thể thả ra Phật quang nhàn nhạt ở mặt ngoài của đầu lâu.
Trong Phật quang có tiếng niệm kinh, nếu nghe kỹ sẽ thấy đó là: “Ta được nghe rằng: Một thuở nọ Đức Phật trụ tại vườn Cấp Cô Độc, rặng cây Kỳ Đà, thuộc nước Xá Vệ. Khi ấy, Thế Tôn cử động thân thể, phóng ra hào quang, kỳ quang kim sắc, nhiễu quanh vườn Kỳ Đà bảy vòng, chiếu ánh vàng vào nhà Tu Đạt...”
(trích Kinh Quán Di Lặc Bồ Tát Thượng Sanh Đâu Suất Thiên)
“Đây là...《Di Lặc Thượng Sinh Kinh》phải không?” Lam đạo nhân vừa nghe là nhận ra ngay, lập tức lên tiếng nói: “Sao đạo huynh lại có món đồ chơi này.”
“Ta nhặt được.” Bách Lý Tùng đáp.
“Phật cốt cũng có thể nhặt được sao?” Lam đạo nhân không tin. Ông ấy chỉ liếc mắt một cái là nhận ra thứ này.
Nó chính là xương của Phật.
Xương sọ.
Bách Lý Tùng cũng không nén được nghi hoặc, nói: “Ta cũng không tin.”
Sau đó, bàn tay ông ấy buông lỏng, để cái đầu lâu màu vàng kia trượt xuống rồi tung một cước đá bay đầu lâu đến vách động phủ đằng xa. Rất nhanh, cái đầu lâu ấy đã bị bắn ngược trở về, lại lăn đến trước mặt Bách Lý Tùng.
Vừa thấy cảnh tượng này, mí mắt Tử Tô cứ giần giật không ngừng.
Mẹ nó, đó là Phật cốt đấy! Là thứ phải được xây tháp để thờ đấy!
À ~ Giờ ta là người của Đạo môn mất rồi?
Không sao!
Đá hay lắm!
“Buổi sáng hôm ấy, nó từ trên trời rơi xuống. Ta còn tưởng là thứ gì, ai ngờ lại là một cái đầu lâu, đúng là xui xẻo. Thứ đồ chơi này ngoại trừ dùng làm bóng đá và bô tiểu thì chẳng biết có thể làm gì được nữa! Ta còn đang suy nghĩ, thọ nguyên của ta sắp hết rồi lại nhặt được đầu Phật, hay là ông trời muốn ta chuyển sang tu Phật đây?” Bách Lý Tùng lại tung một cước đá chiếc đầu lâu màu vàng kim kia tới trước mặt Lam đạo nhân.
Lam đạo nhân cũng đá một cước trở về, nói: “Cảm giác dưới chân không tệ, độ nặng vừa phải.”
Ông ấy biết tu Phật vốn không phải cá tính của Bách Lý Tùng.