Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 53. Sớm Muộn Gì Cũng Có Một Ngày!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Vì vậy ta cũng đi nghe kinh văn.” Bách Lý Tùng lắc đầu nói: “Nhưng lại cảm thấy ngay cả con Lang lão đại nhà ta cũng chưa từng khoác lác đến mức này!”

Nói khoác thì ai cũng biết, ông ấy cũng có thể lập một bản kinh thư nói mình thế này nói mình thế kia cơ. Nhưng đó không phải là tự mình dỗ dành huyễn hoặc chính mình sao?

Con gấu trúc đỏ đang nằm sấp trên cây, thè đầu lưỡi ngủ say vốn không nghe thấy Bách Lý Tùng đang nói về mình, vẫn tiếp tục ngủ say như chết.

“Về sau lại nghe nói ngươi có Phật Thủ, còn có những bộ phận khác của Phật xuất hiện khắp Tu Tiên giới, ta mới có cảm giác trên kia đã xảy ra chuyện rồi.” Bách Lý Tùng liên tục tung chân đá vào cái đầu lâu màu vàng kia.

Cái đầu lâu kia tựa như một quả cầu tròn vo bay múa xung quanh ông ấy, làm Hứa Thuận nhìn tới trợn mắt há hốc mồm. Đương nhiên thứ khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm chính là kỹ năng đá bóng của Bách Lý Tùng chứ không phải là Phật cốt.

Ai có thể ngờ được một tu sĩ lại còn biết đá bóng chứ?

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, tu sĩ vốn là tồn tại không thể đo lường được...

Một tu sĩ sống hơn nghìn năm, biết chút kỹ năng kỳ quái cũng không có gì kỳ quái.

“Đây là Phật cốt phải không?” Bách Lý Tùng hỏi.

“Đúng vậy! Ta có thể chắc chắn!” Lam đạo nhân đáp. Lam đạo nhân đã là tu sĩ đứng đầu Tu Tiên giới, ông ấy nói đây là Phật cốt thì nó chắc chắn là Phật cốt.

“Vì sao Phật cốt lại ở Tu Tiên giới?” Bách Lý Tùng lại hỏi.

Lam đạo nhân đáp: “Tiên Nhân trên Tiên giới không thể trở về Tu Tiên giới, Phật tu ở Phật giới tất nhiên cũng không thể quay về.”

“Người sống không thể trở về không có nghĩa là người chết không về được!” Bách Lý Tùng nói: “Ta cũng nghĩ vậy.”

“Thế nên...”

“Thế nên Phật này chết thế nào?” Bách Lý Tùng còn chưa nói hết câu Lam đạo nhân đã tiếp lời.

Phật cũng sẽ chết sao?

Phật truy cầu kim thân bất diệt cũng sẽ chết sao? Thậm chí Phật thể còn rơi rụng xuống Tu Tiên giới nữa?

Bách Lý Tùng nói: “Nó không phải Phật cốt bình thường.”

“Nó là Phật cốt của Phật Di Lặc!” Lam đạo nhân nói tiếp.

Phật Di Lặc là Vị Lai Phật, là Phật Tổ đời tiếp theo của Phật giới, cho dù luồng sức mạnh còn sót lại trên cái đầu lâu này rất yếu, khác một trời một vực với Phật Di Lặc trong truyền thuyết, nhưng Lam đạo nhân vẫn đoán được đây là đầu lâu của Phật Di Lặc.

Tiếc là không phải Địa Tạng Vương hay Quan Thế Âm. Thanh Hoa Phái và hai vị Bồ Tát này vốn không ưa gì nhau.

“Trừ khi Di Lặc điên rồi, nếu không hẳn là lão sẽ không tán kim thân ra như thế. Có vẻ như lão bị ép buộc! Vậy nên... Phật giới đã xảy ra chuyện rồi?”

Đây chính là suy đoán của Bách Lý Tùng.

“Đừng bảo là do đám người bên Tiên giới giết tới tận Phật giới nhé?” Bách Lý Tùng lại nói. Ông ấy biết rõ Thanh Hoa Phái của Lam đạo nhân và Tiên giới có mối quan hệ sâu xa.

“Không rõ lắm nhưng chắc không phải đâu. Tứ đại Thiên Đế tranh đấu gay gắt, đầu chó cũng sắp lòi ra rồi [1].” Lam đạo nhân cười lạnh.

[1] : đầy đủ là 狗头狗脑 – cẩu đầu cẩu não chỉ hành vi lén lút, âm mưu mờ ám

Lam đạo nhân suy đoán ra tình hình Tiên giới từ tin tức các đời tổ sư gửi về và cho rằng kết quả rằng, ở trên kia cũng không khác gì Tu Tiên giới, thậm chí còn không bằng Tu Tiên giới.

Bởi vì tất cả đều là con người giống nhau, chẳng qua vị trí và hoàn cảnh không giống nhau mà thôi. Mà hoàn cảnh bên ngoài vốn không thể thay đổi được con người, chỉ có con người mới có thể thay đổi được hoàn cảnh.

“Hì hì...” Bách Lý Tùng cười nói: “Ta dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, sau này chắc chắn ngươi sẽ gặp phải không ít phiền toái.”

Dứt lời, ông ấy lập tức tung một cước đá chiếc đầu lâu màu vàng sang cho Lam đạo nhân, nói: “Thứ đồ chơi này cho ngươi!”

“Ta cần cái này để làm gì? Nấu canh à?” Lam đại nhân dùng chân giẫm lên đầu lâu màu vàng, nói.

“Để chỗ ta cũng rắc rối. Mấy đồ nhi này của ta tu vi còn thấp, hẳn là không áp chế nổi quả cầu này.” Bách Lý Tùng nghiêng ngả ngồi xuống, lại rót thêm rượu cho mình và Lam đạo nhân.

Mấy vò rượu xanh biếc kia đã sắp uống xong rồi.

“Lẽ nào ta không ngại rắc rối? Cái thứ đồ chơi này còn không thể nấu canh được? Vô dụng, quá vô dụng!” Lam đạo nhân nói như thế nhưng cuối cùng vẫn thu chiếc đầu lâu màu vàng kim kia.

Ông ấy đã hiểu ý của Bách Lý Tùng.

Giải quyết phiền toái, chiếu cố đồ đệ.

Đây chính là điều Bách Lý Tùng thật sự muốn nói.

“Nấu canh? Ngươi cũng có suy nghĩ như vậy à? Nói đến nấu canh, ta lại nhớ trước kia có ai đó cực kỳ thích nấu canh nhỉ?” Bách Lý Tùng nghĩ đến một người.

“Là Xà Quân Vũ.” Lam đạo nhân nói.

“Nha nha nha~ đúng đúng!” Bách Lý Tùng vỗ đầu, nhớ lại: “Ta còn nhớ đối phương có hai cái răng rắn nhỏ, khi cười rộ lên nhìn vô cùng đáng yêu.”

“Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ nàng ấy nha!” Bách Lý Tùng liếc mắt nhìn Lam đạo nhân một cái. Dựa theo hiểu biết của ông ấy, Lam đạo nhân phải không thèm để ý tới em gái răng rắn này mới đúng.

“Mấy hôm trước ta gặp được vãn bối của Xà Quân Vũ trong núi...” Lam đạo nhân nói chuyện hôm đó gặp được Xà Vô Bảo.

Bách Lý Tùng nghe xong cũng không có thương cảm, chỉ cười to rồi nói: “Sớm một ngày muộn một ngày, sớm muộn gì cũng có một ngày.”

“Chuyện cũ như gió, ôi chuyện cũ như gió!”

Chuyện quá khứ đều đã qua, có nghĩ nữa cũng vô dụng!

“Còn nữa, ngươi đúng là đồ đại ngốc!”

“Ta cũng cảm thấy thế!”

Mùng năm tháng Chạp, Lam đạo nhân và Bách Lý Tùng uống một trận say mèm!

Tính cách của Bách Lý đạo nhân vốn là như vậy, tất nhiên sẽ không chỉ có một người bạn là Lam đạo nhân. Và Nhan Khai Yến lần này, ông ấy cũng mời thêm những người khác nữa, không chỉ mời một mình Lam đạo nhân.

Cách mùng tám tháng Chạp còn có ba ngày.

Bởi vậy trong hai ngày này, ba người Hứa Thuận ở lại bên trong động phủ của Bách Lý đạo nhân, đều có thể nhìn thấy những vị đạo hữu của Bách Lý Tùng lần lượt tới núi Tùng Khê trước thời hạn.

Cái gì mà “Nam Sơn đạo nhân”, “Trục Lãng Khách” rồi “Bình Sơn dã nhân” … những người đó hoặc ngồi phi chu hoặc cưỡi dị thú tới.