Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hứa Thuận không biết ai trong số bọn họ, nhưng Lam đạo nhân lại quen biết mấy người rồi cả ngày đều uống rượu mua vui với người ta, thậm chí khi uống nhiều, ông ấy còn dứt khoát bay thẳng lên mây ca hát um sùm, hát đến mức quỷ khóc sói gào, cũng không biết ông ấy hát cái quái quỷ gì nữa.
Nhưng trong những người này có một người Hứa Thuận biết, đó là Đại Lễ của Thanh Vi Tông. Không trách được, Khiêu Khiêu Hổ đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn rồi.
Đại Lễ đi theo sư tôn Diệp Toán của gã tới tham dự Nhan Khai Yến, bọn họ tới núi Tùng Khê vào mùng bảy tháng Chạp.
Sau khi chào hỏi Bách Lý đạo nhân, Đại Lễ và sư tôn của gã cùng ở lại núi Tùng Khê. Sở dĩ bọn họ tới sớm như vậy chỉ vì sợ mùng tám tháng Chạp ngày mai sẽ rất bận rộn, bọn họ đến sớm để giúp đỡ.
Còn về việc có người gây sự trong bữa tiệc?
Không thể nào!
Người một nhà chân chính đều sẽ tự giác đến sớm, phòng ngừa xảy ra sai sót.
Nhan Khai Yến là chuyện quan trọng nhất đời Bách Lý Tùng đạo nhân, bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” đã sắp xếp đâu ra đó cả rồi, Hứa Thuận cũng không giúp đỡ được gì.
Bởi bản thân rảnh rỗi không có việc gì làm, Hứa Thuận bèn đi tìm Đại Lễ.
Hắn đã hỏi qua Tây Biên Mạc rồi biết chuyện nuôi nấng tiên hạc vô cùng phiền phức. Đầu tiên là phẩm hạnh của tiên hạc rất cao, tu sĩ cần tới cảnh giới Long Hổ mới có thể hàng phục được tiên hạc hoang dã, sau đó lại cần dùng phẩm hạnh đi cảm hóa chúng nó.
Bằng không hắn phải biết luyện chế đan dược, nuôi nấng tiên hạc từ nhỏ, làm như vậy mới bồi dưỡng tình cảm được.
Với tu vi của Hứa Thuận hiện giờ, nếu gặp được tiên hạc hoang dại sợ là sẽ bị tiên hạc mổ chết chứ đừng nói đến chuyện hàng phục đối phương.
Gà chính là nguồn gốc của mọi tội lỗi!
“Ở núi Tùng Khê này, sư tôn là lão đại, Lang lão đại là lão nhị, đám tiên hạc là lão tam, chúng ta thì... Haizz!” Tây Biên Mạc thở vắn than dài.
“Bốn huynh đệ chúng ta có địa vị thấp nhất! Thứ kia đâu phải tiên hạc, rõ ràng là thỉnh một lão phụ thân về mà!” Tây Biên Mạc mỉa mai đám tiên hạc một hồi, cuối cùng mới cho ra kết luận: “Tiên hạc, chó cũng không muốn nuôi!”
Cực kỳ giống địa vị của nam nhân trung niên trong gia đình. Con cái – bà vợ - chó mèo, cuối cùng mới đến chính mình.
Vì vậy, Hứa Thuận đành phải tìm tới Đại Lễ ở bên cạnh một khe suối. Hắn trông thấy Đại Lễ đang cầm một thứ gì đó giống như tơ lụa màu xanh, trực tiếp nhúng vào chất lỏng màu xanh trắng, bôi lên toàn thân Khiêu Khiêu Hổ hung sát.
“Đại Lễ sư huynh!”
Thứ chất lỏng màu lam trắng kia chấm lên thân Khiêu Khiêu Hổ lại giống như bọt biển, nhanh chóng thẩm thấu vào, sau đó Đại Lễ cầm bàn chải sắt, soàn soạt chải lông cho nó.
Chải chuốt xong, Đai Lễ cầm một tấm hoàng phù lên, thi triển pháp lực, hoàng phù trực tiếp biến thành một dòng nước trong. Theo ngón tay Đại Lễ đi đến đâu, nước sẽ chảy đến đó.
Tắm táp xong xuôi, bộ lông của Khiêu Khiêu Khổ đã trở nên sáng bóng. Toàn bộ quá trình cực kỳ giống rửa xe.
“Cái này... ta thật không dám nhận một tiếng sư huynh kia!” Đại Lễ lúng túng nói: “Sư tổ ta và Bách Lý đạo nhân vốn ngang hàng...”
Sư tôn của sư tôn gã ngang hàng với Bách Lý đạo nhân, mà Bách Lý đạo nhân và Lam đạo nhân lại ngang hàng. Thế nên bối phận của Hứa Thuận còn lớn hơn gã một bậc...
“Ôi ~ tu sĩ chúng ta há có thể cổ hủ như thế? Ta nói ngươi là sư huynh thì ngươi chính là sư huynh!” Hứa Thuận thoải mái nói. Hắn sẽ không dựa vào bối phận của mình để ra vẻ, làm như vậy quá ngu ngốc.
Thấy Hứa Thuận khách khí như vậy, Đại Lễ càng thêm ngượng ngùng, gã nói: “Chuyện này... Chuyện này... chớ để sư tôn ta nghe được thì hơn. Bằng không...”
Thanh Vi Tông bọn họ vẫn rất để ý tới bối phận.
“Chúng ta mỗi người mỗi việc!” Hứa Thuận nói tiếp: “Chúng ta là tu tiên, không phải tu bối phận!”
“Ha~” Đại Lễ nghe xong cũng cười, trong lòng cảm thấy Hứa Thuận này rất thú vị.
“Không biết Đại Lễ đạo hữu đang làm gì thế?” Hứa Thuận đến đây để cố ý lôi kéo làm quen, nên cách xưng hô đạo hữu này khá là thích hợp.
Đại Lễ nhìn Hứa Thuận cũng khá thuận mắt, mới chỉ vào Khiêu Khiêu Hổ rồi nói: “Đạo hữu cũng biết đấy, Thanh Vi Tông chúng ta vốn dùng Thao Thi Thuật làm Hộ Đạo Pháp. Con cương thi này toàn thân kiên cố, huyết dịch ngưng đọng, cần thường xuyên bảo dưỡng bằng đan dược mới có thể phát huy ra mười phần công lực.”
“Hả? Đan dược?” Hứa Thuận nhìn thùng đựng thứ gì đó màu lam trắng bên cạnh Đại Lễ, chợt hỏi: “Đây là đan dược à?”
“Đúng vậy! Đây là Nhuận Phu Đan của Thanh Vi Tông chúng ta!” Đại Lễ thao thao bất tuyệt nói: “Dùng bảy bảy bốn mươi chín loại linh thảo, sau đó lại được cao nhân cảnh giới Long Hổ luyện chế trong ba bảy hai mươi mốt canh giờ, cuối cùng mới cho ra màu xanh thuần khiết không ô nhiễm, nạp linh khí của trời đất, khiến da thịt vô cùng mịn màng, nếu mua ngay bây giờ...”
“Khụ khụ... ngại quá, là quen miệng.” Đại Lễ nói mãi, đột nhiên lại nhận ra nơi này không phải khu vực gã bán đan dược ở dưới hồng trần.
“Nghiệp vụ của Thanh Vi Tông các ngươi rộng thật đấy!” Hứa Thuận nhìn loại dược thủy màu lam trắng với ánh mắt có phần trêu chọc.
Đây… con mẹ nó không phải là sản phẩm dưỡng da sao?
“Trải nghiệm hồng trần mà, hồng trần cũng là một phần của việc tu hành!” Đại Lễ nghiêm trang, nói với vẻ đạo mạo.
“Đạo huynh, nói tiếng người đi.”
“Haizz, các sư thúc trên núi kia cả ngày nếu không mua bán thi thể thì cũng đi luyện chế đan dược.” Đại Lễ thở dài một hơi, nói: “Đám đệ tử chúng ta ra bên ngoài chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình mà thôi.”
“...”
“Các vị sư thúc kia còn nói một cách hoa mỹ là rèn luyện.” Đại Lễ nói tiếp: “Nhưng đám đệ tử chúng ta xuống núi tới một món pháp khí cũng không có, vàng bạc lại càng không. Bọn họ chỉ cho một ít Nhuận Phu Đan hạ phẩm, để chúng ta tự nghĩ cách bán đi.”
“Chúng ta là tu sĩ, không phải người bán đan dược!” Dường như trong lòng Đại Lễ có rất nhiều oán khí: “Đừng nói cương thi, âm thi cũng không có! Muốn có cương thi thượng phẩm ư? Tự mình đi đào đi! Chúng có mặt ở khắp nơi bên trong Tiên giới đấy!”