Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hứa Thuận nghe với tâm thế vô cùng bình tĩnh, hắn hiện giờ đã là một tu sĩ có đủ tư cách. Hắn hiểu được bên trong Tu Tiên giới có đủ thứ chuyện mà bản thân không tài nào hiểu được, nhưng hắn đã quen rồi.
Nói thật, thông qua vài lời kể của Lam đạo nhân về Thanh Hoa Phái, Hứa Thuận đã cảm thấy môn phái của mình cực kỳ trừu tượng rồi, nhưng hiện giờ khi nghe thấy Đại Lễ bỉ bôi tông môn nhà mình, hắn lại có cảm giác … Thanh Hoa Phái nhà ta cũng không tệ lắm, ít nhất các vị trưởng bối kia cũng không để đệ tử nhà mình phải đi bán đan dược.
Để tu sĩ đi bán đan dược, chuyện này cũng làm được sao?
Quả nhiên, mỗi nhà đều có nỗi khó xử của riêng mình.
“Thật không thể nói nổi!” Hứa Thuận bình phẩm.
“Không còn cách nào khác, ta đánh không lại đám lão bất tử kia!” Đại Lễ cầm chiếc khăn lụa màu vàng lau cho Khiêu Khiêu Hổ.
“Ta nghe nói, cương thi chính là sinh vật được tập hợp từ vô số khí tức hung sát trong thiên địa, chết mà không mục nát, sao vẫn phải bảo dưỡng chứ?” Hứa Thuận nhìn Khiêu Khiêu Hổ đang được lau chùi cẩn thận, không nhịn được lại hỏi.
Mẹ nó, nhìn qua cũng thấy rắc rối cực kỳ! Giống như lái xe ở kiếp trước vậy.
Xe thì ai cũng tình nguyện đi lái, nhưng rửa xe thì không phải tất cả mọi người đều tình nguyện rửa.
(Ta đang nói tới xe thật nha!)
(*开车 – lái xe: Tiếng lóng còn chỉ việc 18+)
“Tử Tài đạo huynh, ngươi nghe ai nói vậy?” Đại Lễ kinh ngạc hỏi: “Dưới đại đạo có thứ gì lại không mục nát chứ? Có thứ gì có thể tồn tại mãi được? Ngay cả Tiên Nhân cũng có một ngày sẽ tiêu vong theo thiên địa!”
Trừ Đạo ra, tất cả đều không vĩnh hằng.
“...”
Hứa Thuận cảm thấy hình như mình lại bị tiểu thuyết kiếp trước đầu độc rồi. Đạo lý rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra?
Trên đời làm gì có thứ gì tồn tại vĩnh viễn?
Tiên Nhân còn không được huống chi là cương thi?
“Tục ngữ nói, khô nghìn năm, ướt vạn năm, không khô không ướt chỉ nửa năm.” Đại Lễ thấy Hứa Thuận có vẻ bối rối nên giải thích thêm: “Tử thi ở nơi cực âm, hấp thu khí tức âm sát địa mạch mới có thể làm cho thân thể kiên cố, dần dần sinh ra biến dị, giống như dã thú mới sinh.”
“Nói cách khác, nếu ở nơi cực âm, cương thi sẽ tồn tại rất lâu. Nhưng Thanh Vi Tông chúng ta thao thi luyện thi, phải dùng pháp lực của mình thay thế khí tức âm sát địa mạch, còn dùng dược thủy ngâm cương thi để giữ hoạt tính, bằng không một thứ âm sát nhường này, chỉ cần nhìn thấy mặt trời sẽ yếu đi bảy phần, nếu vào ngày mưa dầm còn có thể lôi kéo thiên lôi tới.”
Đại Lễ phổ cập một chút kiến thức cơ bản của cương thi cho Hứa Thuận nghe.
Gì mà sợ mặt trời sợ sấm sét, gì mà bảy điều cần lưu ý, làm hắn nghe tới say sưa mê mải.
Nói tóm lại, cương thi được Thanh Vi Tông điều khiển vô cùng mạnh mẽ, nhưng lúc sử dụng cũng có chút rắc rối.
Còn những loại cương thi biết tự mình tu luyện, biết tự tu bổ bản thân, còn có thể không ngừng tiến hóa sức mạnh cùng với trí lực, thậm chí là trung thành tuyệt đối đối với người điều khiển mình … như Hứa Thuận nhìn thấy ở kiếp trước...
“Đây chẳng phải là phụ thân ruột thịt sao?” Đại Lễ nghe Hứa Thuận nói vậy, lập tức lắc đầu đáp: “Dù phụ thân ta có hóa thành cương thi cũng chưa chắc đã đối xử tốt với ta như vậy!”
“...Đạo huynh lấy lệnh tôn làm ví dụ có phải là không được hay lắm không?” Hứa Thuận cảm thấy sau khi quen thuộc với Đại Lễ hơn, hắn đã hiểu biết thêm một chút về người này rồi. Ây chà, Đại Lễ này cũng là một vị kỳ nhân đây, ít nhất là lời gì cũng có thể nói ra được. Vừa rồi, gã mới nói trong sơn môn nhà mình đều là một đám lão bất tử, giờ lại nói nếu phụ thân ruột thịt của mình là cương thi thì tốt rồi.
“Không sao đâu, ta từ nhỏ đã là cô nhi, được sư tôn thu dưỡng!” Đại Lễ nói: “Sư tôn thấy ta sắp chết mới nhặt ta về đút cho một miếng cơm ăn. Nếu chết, sư tôn đã chuẩn bị luyện ta thành linh đồng rồi, kết quả là... hắc hắc, ta sống sót.” Đại Lễ vừa cười vừa nói.
Vốn là nguyên liệu ai ngờ lại biến thành đồ đệ, những gì Đại Lễ từng trải qua cũng rất có tính truyền kỳ đây. Linh đồng vốn là một loại cương thi thiếu nhi, chỉ suýt chút nữa gã đã có kết cục giống như Khiêu Khiêu Hổ rồi.
“Đạo huynh...” Hứa Thuận cũng không biết nên an ủi Đại Lễ thế nào.
Tới thế giới này được mấy tháng, dù đã gặp phải một số chuyện ly kỳ nhưng Hứa Thuận vẫn cảm thấy bản thân có phần lạc lõng. Cũng không phải thế giới này quá mức trừu tượng, mà đã có rất nhiều điều thực sự vượt quá tầm nhận thức của Hứa Thuận rồi.
Quá trình trưởng thành quyết định nhận thức của con người.
Hứa Thuận trưởng thành ở xã hội hiện đại, dù có ngụy trang thế nào thì nhận thức của hắn cũng không giống với người ở Tu Tiên giới.
“Ôi, đều đã là chuyện của quá khứ rồi!” Đại Lễ vẫn cười nói: “Nói tóm lại, vẫn là phi kiếm của Thanh Hoa Phái các ngươi đỡ phiền phức.”
Gã còn nói đùa một câu: “Có đôi khi ta tình nguyện để Khiêu Khiêu Hổ cưỡi lên ta chứ ta cũng không muốn cưỡi lên người nó đâu, bởi vì điều động Khiêu Khiêu Hổ một lần sẽ phải bảo dưỡng nó rất nhiều lần đấy.”
Hứa Thuận nhìn Khiêu Khiêu Hổ toàn thân hung sát, uy vũ bất phàm trước mặt. Ai có thể ngờ sau lưng một con Khiêu Khiêu Hổ mạnh mẽ như vậy lại là nỗi vất vả của người Thanh Vi Tông chứ?
“Chuyện là...” Hứa Thuận nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Các ngươi có từng luyện chế qua loại cương thi hợp lại từ mấy loại khác hay không?”
“Hả?” Đại Lễ nhìn kỹ Hứa Thuận, sau đó lên tiếng hỏi: “Đạo huynh đã từng trông thấy chúng nó rồi à?”
“Chưa từng thấy qua. Ta chỉ trông thấy loại cương thi thường dùng nanh vuốt làm vũ khí công kích, bởi vậy trong lòng có một suy nghĩ, nếu là...” Hứa Thuận nói ra ý kiến của mình...
Đại Lễ nói tiếp: “Nếu tay chân có thần binh lợi khí, hoặc có thêm hai cánh trên lưng, có thể bay lên trời, chẳng phải chúng sẽ càng lợi hại hơn ư?”
“À đúng đúng!” Hứa Thuận nói: “Ý của ta chính là như vậy!”
“Không ngờ đạo huynh lại là phái tạo hóa?” Đại Lễ có chút kỳ quái nói.
“Hả? Phái tạo hóa?” Hứa Thuận không biết phái tạo hóa có ý gì.