Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Thanh Vi Tông chúng ta có mấy phương hướng lớn trong chuyện luyện thi.” Đại Lễ giải thích: “Ta và sư tôn đều thuộc phái nguyên sinh.”

“Phái nguyên sinh cho rằng thiên địa vạn vật đều có linh hồn, sau khi chết hóa thành cương thi, thì tất nhiên là do khi còn sống linh hồn được âm sát địa mạch tẩm bổ mà sinh ra thành cương thi. Bởi vậy chúng ta chú trọng hơn đến chuyện ‘khi còn sống là dạng gì thì sau khi chết chính là dạng đó’.”

“Khi còn sống là hổ thì sau khi chết chính là Khiêu Khiêu Khổ. Khi còn sống là người thì sau khi chết chính là cương thi.”

Hứa Thuận không nhịn được lại lên tiếng hỏi: “Vậy khi còn sống là thỏ thì sao?”

Hắn vẫn nhớ mãi không quên con Thỏ Bugs đó.

“Ách... Con thỏ à...” Đại Lễ ngẩn ra. Từ xưa đến nay, Thanh Vi Tông bọn họ đều không có ai đi lấy con thỏ để luyện chế cương thi.

“Mấy con thỏ đều bị ăn sạch rồi, thậm chí đầu thỏ còn rất dễ gặm!” Đại Lễ mạnh mẽ kéo chủ đề về chính đạo, lại lên tiếng nói: “Còn có một phái cho rằng thiên địa vạn vật đều do tự nhiên tạo ra. Khi còn sống là sáng tạo của trời thì sau khi chết thành cương thi chính là là sáng tạo của đất, nếu tăng thêm sáng tạo của người thì đó chính là tạo hóa chân chính.”

“Vậy nên phái tạo hóa bọn họ lấy đủ các loại như mắt ưng, vuốt hổ, eo gấu tụ hợp lại trên thân thể một con cương thi, muốn biến nó trở thành cương thi hoàn mỹ nhất.”

“...” Hứa Thuận nghe xong cũng không biết nên nói gì.

Đỉnh thật, chỉ một quá trình luyện thi mà các ngươi đã đề cập tới một đống vấn đề rồi, từ người sống đến người chết, từ sinh đến tử đều góp mặt luôn, thậm chí bên trong còn bao gồm nhiều ngành học như triết học, sinh vật, hóa học (luyện đan) nữa, chẳng trách lại bắt nguồn từ xa, có lịch sử dài đằng đẵng như vậy.

Cương thi của phái tạo hóa kia có hoàn mỹ hay không thì hắn không biết nhưng có cảm giác thứ này rất chi là cấp tiến nha... Cứ có cảm giác đến cuối cùng phái tạo hóa kia sẽ chơi ra lửa, trực tiếp luyện chế ra thứ mà chính bọn họ cũng không khống chế được.

“Nhưng hầu như tất cả bọn họ đều thất bại, những thứ khác nhau như vậy khó có thể ghép lại trên cùng một thân thể được. Dù thế, mấy vị sư thúc thuộc trường phái kia vẫn rất siêng năng, hàng năm đều tiêu hao lượng lớn tài nguyên đổ vào nghiên cứu!” Đại Lễ nói xong lời cuối cùng lại không nhịn được mà mở miệng trào phúng một hơi: “Nếu cho ta số tài nguyên đó, chưa biết chừng Đại Cáp của ta đã hóa thành ngân giáp thi rồi!”

Ngân giáp thi cao hơn đồng giáp thi một bậc, trên nữa là kim giáp thi. Hắn vẫn còn nhớ nhung con Đại Cáp mình yêu thích kia.

“Mà nói ra thì con Đại Cáp lần trước đâu?” Hứa Thuận chợt nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Đại Lễ.

“Đang ôn dưỡng trong âm sát địa huyệt trên núi.” Đại Lễ đáp: “Dù sao lần này chúng ta cũng tới tham gia yến hội, không phải đến đánh nhau. Thêm nữa, ngay cả khi đến để đánh nhau thật, cũng không cần dùng đến đám gà mờ như chúng ta mà?”

Quả thật, người mạnh nhất núi Tùng Khê này chính là sư tôn của Hứa Thuận, Lam đạo nhân. Người đứng đắn như thế ai lại rỗi hơi đi tìm một người sắp phi thăng để gây sự?

Hứa Thuận suy nghĩ một lát rồi nói: “Không biết đạo huynh có tiện truyền thụ cho tiểu đệ một ít... Pháp thuật có liên quan tới luyện thi không?”

“Hả?” Đại Lễ sửng sốt nói: “Phi kiếm không thơm hơn à?”

Phi kiếm đẹp như vậy, đỉnh như vậy, nhưng Thanh Vi Tông bọn họ thật sự không dùng được phi kiếm, bằng không ai thèm chơi tử thi chứ?

“Đây chỉ là hứng thú cá nhân thôi, nếu đạo huynh không tiện thì thôi vậy.” Hứa Thuận cho rằng Đại Lễ không tiện truyền thụ cho mình, dù sao thì bí thuật luyện thi cũng là Hộ Đạo Pháp sở trường của Thanh Vi Tông bọn họ.

“Cũng không phải là không tiện, chỗ ta có một bản《Hoàng Phù Kinh》bên trong có ghi lại một vài môn Thao Thi Thuật cơ bản, không được coi là bí truyền môn phái. Nếu ngươi không chê thì tốt rồi.” Đại Lễ nói.

Tại Tu Tiên giới,《Hoàng Phù Kinh》cũng được lưu truyền ra bên ngoài, chỉ là bản lưu truyền ấy không được đầy đủ như bản của Thanh Vi Tông bọn họ thôi.

“Sao ta có thể ghét bỏ chứ? Đa tạ đạo hữu đã thành toàn!”

《Hoàng Phù Kinh》có ghi lại khá nhiều dạng phù chú, pháp khí và phương pháp khởi thi (làm cho thi thể sống dậy).

Hứa Thuận nghiên cứu《Hoàng Phù Kinh》đến nửa đêm, nghiên cứu đến mức đau đầu, cũng không phải hắn xem không hiểu, mà là Thao Thi Thuật này vô cùng rắc rối. Cái gì mà tầm long tham huyệt tìm được nơi tụ âm, cái gì mà chôn xuống tử thi ẩn chứa oán khí rồi cứ cách bảy ngày lại phải tưới máu một lần, cuối cùng phải lấy dương khí kích phát âm khí của tử thi, hình thành âm thi, như vậy mới tính là thành công.

Nhưng chưa hết, muốn điều khiển âm thi còn phải lấy máu của mình tới nuôi dưỡng chúng, lại lấy pháp lực trong cơ thể đi thay thế một phần khí tức âm sát, dựa vào đó để thiết lập nên quyền khống chế của mình với âm thi, giống như nửa con rối, lúc này mới được tính là tiểu thành.

Về phần cái gì mà dùng chu sa vẽ bùa, lấy chuông đồng chỉ dẫn, cầm ống mực phong ấn, mỗi một bước đều không thể sai lầm.

Nghĩa là đối với “tờ giấy trắng” tu tiên chưa từng học qua vẽ phù như Hứa Thuận, nếu hắn muốn học tập được bí thuật luyện thi này thì trước đó còn phải học tập vẽ phù cái đã.

Quan trọng nhất là sau khi vất vả lắm mới khởi thi được, lúc này cương thi vô cùng nhỏ yếu, nó vừa sợ mặt trời lại vừa sợ kiếm gỗ đào - móng lừa đen, chứ đừng nói đến lôi pháp chí cương chí dương!

Nếu muốn tăng cường năng lực của âm thi còn cần phải bồi dưỡng âm thi cho tốt, để nó mọc lông, biến thành hồng cương, bạch cương vân vân… làm như vậy mới lợi hại hơn một chút.

Không luyện thi thì không biết chỗ khó của luyện thi, mà đã biết chỗ khó của luyện thi rồi, Hứa Thuận lại bắt đầu có ý tứ quay xe. Chỉ đơn giản một điều, nếu đổ dồn thời gian và tinh lực đi làm mấy việc này vào luyện kiếm, hẳn là hắn đã luyện được phi kiếm từ lâu rồi!

Đến lúc đó mỗi khi gặp đám cương thi như vậy, chỉ cần xoay phi kiếm một cái là có thể chém nó thành mười bảy - mười tám khúc, dứt khoát nhanh gọn tránh dài dòng.