Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 57. Nhan Khai Yến Bắt Đầu!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bởi vậy luyện thi với Hứa Thuận ở thời điểm hiện tại, thực sự là một chuyện quá mức rắc rối, quá mức rườm rà, quá mức lãng phí thời gian nhưng lại mang đến giá trị cực kỳ kém!

Đều là Hộ Đạo Pháp, phi kiếm và luyện thi có gì khác nhau đâu?

Phi kiếm không thơm à?

Vừa đẹp lại vừa lợi hại.

Chẳng trách Lam đạo nhân không thèm ngó ngàng tới Thao Thi Thuật!

Thao Thi Thuật đúng là không bằng phi kiếm.

Về phần phi kiếm thuật, Hứa Thuận cần đợi đến khi đột phá Thông Thần mới có thể tế luyện phi kiếm của riêng mình. Hiện giờ Hứa Thuận chỉ biết mỗi một môn《Thanh Phong Kiếm Pháp》do Lam đạo nhân truyền thụ.

Trong《Thanh Phong Kiếm Pháp》chỉ dạy một số chiêu thức kiếm pháp cơ bản như đâm, bổ, vẩy, treo, vân, điểm, băng, cắt.

“Sư tôn, không phải chúng ta đều biết điều khiển phi kiếm sao? Sao còn phải luyện tập kiếm pháp cơ bản?” Sau khi Hứa Thuận học xong kiếm pháp, hắn cũng từng hỏi Lam đạo nhân như vậy.

Lam đạo nhân ung dung đáp: “Không luyện kiếm làm sao hiểu rõ kiếm? Không hiểu rõ kiếm làm sao điều khiển kiếm?”

“Nhưng điều khiển phi kiếm thì có liên quan gì tới kiếm pháp cơ bản?” Hứa Thuận vẫn không hiểu. Phi kiếm và kiếm bình thường hoàn toàn không giống nhau mà?

Lam đạo nhân chỉ nói một câu đơn giản: “Về sau ngươi sẽ biết!”

Nói tóm lại thì《Hoàng Phù Kinh》có hơi vô dụng với Hứa Thuận hiện tại, chẳng trách Đại Lễ lại dễ dàng dạy cho hắn như thế.

Trên thực tế, ở những tông môn cao minh thì An Thân Pháp và Hộ Đạo Pháp nhất định sẽ có liên quan với nhau, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nói cách khác, phương pháp luyện thi của Thanh Vi Tông có mối liên hệ mật thiết với chân pháp của tông môn bọn họ, nếu không ai lại muốn chơi với tử thi làm gì?

Vì Thao Thi Thuật mà bái nhập Thanh Vi Tông lại không đáng, xem ra cũng chỉ có thể để ngày sau rồi tính mà thôi.

Suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, Hứa Thuận dứt khoát ném《Hoàng Phù Kinh》sang một bên, lại bắt đầu việc tu hành mỗi ngày.

Đợi đến lúc bình minh, Hứa Thuận đã hoàn thành bài tập của ngày hôm nay. Hắn đã sắp chạm tới bậc cửa Luyện Khí tầng bốn.

Mấy tháng qua, Hứa Thuận đã từ một tên phàm phu tục tử tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, đây vốn là tốc độ cực kỳ nhanh chóng, ngay cả Lam đạo nhân cũng không nhịn được phải nhìn kỹ Hứa Thuận một phen. Ông ấy thật sự không ngờ, một tên đồ đệ bản thân vốn tùy duyên thu nhận lại có tư chất không hợp thói thường như vậy, thậm chí hắn còn không hợp thói thường hơn cả những người được gọi là sư huynh thiên tài ông ấy từng gặp được trong núi năm đó...

Ừm… lúc trước, ông ấy chỉ thấy Hứa Thuận hợp mắt mình mới thu nhận hắn thôi, coi như đây là một niềm vui ngoài ý muốn đi.

Hứa Thuận vừa kết thúc bài tập hôm nay đã nghe thấy Lam đạo nhân truyền âm: “Đồ nhi, theo vi sư đến đây!”

Hắn lập tức đứng dậy đi tới chỗ Lam đạo nhân ở cách vách, chỉ thấy Lam đạo nhân đã mặc một bộ đạo bào màu xanh da trời rồi. Đạo bào lay động theo bước chân của Lam đạo nhân, vũ y tung bay, phối hợp với dải lụa buộc trên eo ông ấy cùng với cây phất trần tơ sen đang được cầm trên tay, nhìn cũng khá là khác biệt, thậm chí khuôn mặt mập mạp của Lam đạo nhân hôm nay còn toát ra vẻ vô cùng lãnh đạm nữa.

Nhìn từ đầu tới chân, ai cũng cảm nhận được đây là một vị cao nhân Tiên gia, phong phạm mười phần. So với lúc bình thường, chuyên để ngực trần lộ vú, hoàn toàn là hai người khác nhau, thực sự khiến Hứa Thuận nhìn tới sững sờ.

Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu hắn là mẹ nó, Lam béo người trang điểm một chút cũng ra hình ra dáng đấy! Chẳng trách lại có rất nhiều nữ tu ái mộ người đến vậy.

Ý nghĩ thứ hai, đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, người xưa chẳng nói sai bao giờ.

“Bái kiến sư tôn!” Tử Tô cũng từ cách vách đi tới, cung kính hành lễ với Lam đạo nhân.

Lam đạo nhân nhìn lướt qua Hứa Thuận và Tử Tô đang mặc đạo phục màu tím, lạnh nhạt nói: “Hôm nay là ngày vui của Bách Lý sư bá, các ngươi đừng khóc, tránh làm vi sư mất mặt!”

“Vâng thưa sư tôn!” Hứa Thuận và Tử Tô đồng thời lên tiếng.

Người chết cũng không phải sư tôn của bọn họ, sao bọn họ có thể khóc được?

“Đi thôi!” Lam đạo nhân nói xong, liền đi ở phía trước, hai người Hứa Thuận và Tử Tô đi theo.

Hôm nay là mùng tám tháng Chạp, động phủ của Bách Lý Tùng hiện giờ lại không giống mấy ngày trước. Chỉ thấy bên dưới những cây tùng mọc hai bên dòng suối nhỏ trong động phủ đang đặt những tấm bồ đoàn được bện bằng linh trúc. Bên cạnh bồ đoàn có một cái bàn vuông, bên trên có trà thơm, trái cây, điểm tâm các loại.

Lam đạo nhân dẫn đầu ngồi xuống tấm bồ đoàn đặt tại vị trí trên cùng nằm bên cạnh dòng suối nhỏ trong động phủ, còn Hứa Thuận và Tử Tô lại ngoan ngoãn ngồi phía sau Lam đạo nhân.

Theo thời gian trôi qua, nhờ Tây Biên Minh và Tây Biên Diệu dẫn đường, càng ngày càng nhiều khách mời đi vào động phủ, ai nấy đều tự tìm tấm bồ đoàn thích hợp với mình rồi ngồi xuống.

Trong số bọn họ, có người đã tới từ mấy ngày trước, cũng có người vừa mới tới đây. Sau khi nhìn thấy Lam đạo nhân, cả đám đều nhao nhao đi tới trước mặt Lam đạo nhân chào hỏi, mong tìm kiếm được một chút nhãn duyên cho mình.

Hiếm khi thấy Lam đạo nhân kiên nhẫn như hiện tại, ông ấy chẳng hề nổi nóng vì bị cả đám người bao vây, thậm chí còn ôn hòa nói vài lời với bọn họ, khiến cho bầu không khí bên trong động phủ trở nên hài hoà thoải mái hơn.

Dù sao thì dưới tình huống bình thường, rất khó gặp được một tu sĩ Phi Thăng kỳ như vậy.

Thân là đồ đệ của Lam đạo nhân, Hứa Thuận cũng được những người khác khen ngợi mấy câu như “thiên tư thông tuệ, có tư chất của Lam Chân Nhân” hoặc “ngày sau nhất định có thể phi thăng Tiên giới, tiếp tục làm sư đồ với Lam đạo nhân.”

Còn Tử Tô thì được thổi phồng thành “thân tàn mà chí không tàn, ngày sau chắc chắn thành tựu không thể đo lường được” hoặc “trời sinh dị tượng, không giống người thường” vân vân...

Những lời này, Hứa Thuận chỉ coi như đánh rắm.

Hắn không nói chuyện, cả quá trình đều mỉm cười đối mặt với cả đám người, gì mà cư sĩ, gì mà tán nhân lang thang đã ngà ngà say này.