Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đột nhiên, trong động phủ vang lên tiếng nhạc khí sáo trúc.

Hứa Thuận nhìn theo hướng âm thanh truyền đến thì thấy mấy vị đạo nhân ôm đàn, tỳ bà, thanh la, trống, vân vân… đang hợp tấu ở nơi đó.

Mấy đạo sĩ kia mỗi người đều đồng thời khống chế mấy loại nhạc khí, thậm chí có loại nhạc khí còn tự mình phát ra âm thanh, thực sự khiến Hứa Thuận phải kinh ngạc một phen.

Mỗi người trong nhóm này chính là một dàn nhạc, mấy người hợp lại lập tức tạo thành một dàn nhạc giao hưởng.

Thì ra tu sĩ đều chơi nhạc như vậy!

Cấp bậc thanh âm diễn tấu của bọn họ rất rõ ràng, làn điệu nhẹ nhàng, nghe vào tai cũng thấy vô cùng hoan hỉ.

Bỗng nhiên phong cách chơi nhạc của nhóm người này xoay chuyển, trở nên trầm trọng. Bởi vì Nhan Khai Yến đã bắt đầu.

Cùng với khúc nhạc nặng nề vang lên, bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” đã khiêng một chiếc quan tài bạch ngọc từ chỗ sâu bên trong động phủ đi ra.

Tây Biên Mạc lộ vẻ mặt nghiêm túc khiêng bên trái quan tài, cùng ba vị sư đệ còn lại đặt chiếc quan tài ấy ở phía trước rừng tùng.

Bách Lý Tùng thích tùng, bởi vậy ông ấy cũng cử hành Nhan Khai Yến dưới gốc tùng. Người trong quan tài kia chính là Bách Lý Tùng mấy hôm trước vẫn còn vui vẻ đùa giỡn với bọn họ.

Bách Lý đạo nhân chết thật rồi sao?

Tới tận lúc này, Hứa Thuận mới cảm nhận được Bách Lý đạo nhân đã chết, bằng không thì vì sao ông ấy lại không thể ra ngoài?

Bằng không thì Lam đạo nhân sẽ không đứng ra thay mặt ông ấy chủ trì yến hội, tiếp đãi khách khứa giống như chủ nhà…

Bách Lý đạo nhân chết rồi.

Chết rất đột ngột.

Hứa Thuận nhìn chiếc quan tài bạch ngọc trước mặt, ở thời điểm hiện tại, hắn vẫn còn nhớ rõ mấy ngày trước, Bách Lý đạo nhân từng nháy mắt ra hiệu với hắn: “Mấy ngày nay là ngày vui của ta, hai sư điệt các ngươi thích thứ gì cứ tự lấy đi. Đừng để ta biết là được.”

Chờ tới khi một lần nữa trực tiếp đối mặt với tử vong, bỗng nhiên Hứa Thuận lại nhớ tới những trải nghiệm từ kiếp trước. Kiếp trước, cũng vào lúc tham dự tang lễ của người thân, hắn mới có khái niệm về tử vong.

Đó là một loại mất mát và bi thương khó có thể nói rõ thành lời.

Không cần biết khi còn sống người đó đã từng phong quang đến mức nào, sau khi chết đi, hết thảy những gì còn lại cũng chỉ là một cái hòm nhỏ, một chiếc quan tài.

Không cần biết khi còn sống người đó đã từng khóc lớn cười to ra sao, sau khi chết đi, họ cũng chỉ có thể yên tĩnh nằm ở nơi đó.

Người từng nói chuyện phiếm với ngươi đột nhiên không còn nữa.

Người đã từng có thân tình, hữu tình, ái tình với ngươi cũng mất đi rồi.

Trong lòng ngươi sẽ nảy sinh cảm giác bàng hoàng.

Rốt cuộc cả đời một con người sống là vì cái gì?

Rốt cuộc cả đời một con người nên đối mặt ra sao?

Rốt cuộc, một con người ... được tính là cái gì vậy?

Tuổi tác tăng lên khiến số lần Hứa Thuận tham dự tang lễ cũng nhiều hơn. Mà song song với đó là cảm xúc trong lòng hắn cũng dần dần thay đổi, từ lúc ban đầu hoang mang đến cuối cùng cảm khái, thậm chí còn từ từ chuyển thành lạnh nhạt.

Tử vong công bằng với mỗi người.

Con người sớm muộn gì cũng phải chết, chính mình cứ sống tốt là được rồi.

Hứa Thuận cũng từng trải qua tử vong, là tăng ca rồi đột tử?

Hay là ngẫu nhiên gặp phải tai nạn xe cộ?

Hắn cũng không nhớ được nữa.

Ký ức trước khi chết có phần mơ hồ.

Cho nên… có thể xuyên đến thế giới này sau khi chết đã khiến Hứa Thuận cảm thấy vô cùng may mắn rồi.

Càng may mắn hơn là ở thế giới này, hắn có thể tu tiên, có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí hắn còn bái nhập làm môn hạ của một vị sư tôn sắp sửa phi thăng.

So với kiếp trước bình thường không có tiếng tăm gì, đời này có thể nói là mở đầu như mộng ảo. Bởi vậy hắn một lòng tu hành, chỉ muốn trở thành Tiên Nhân, chỉ muốn ngắm nhìn phong cảnh trên trời.

Nhưng tới hiện giờ, một chiếc quan tài, một người tử vong, lại khiến Hứa Thuận nhận ra mặt trái của tu tiên cũng là tử vong.

Tu sĩ thông qua tu hành có thể kéo dài thọ nguyên, nhưng chỉ cần không thành Tiên Nhân thì chung quy lại tất cả đều khó thoát khỏi cái chết.

Liệu có ai trong những người đang có mặt tại động phủ của Bách Lý Tùng hiện giờ, ngoại trừ Lam đạo nhân, có thể đảm bảo rằng mình có hi vọng phi thăng?

Không một ai cả.

Thế nên trong tiếng nhạc nặng nề, đứng trước mặt chiếc quan tài bạch ngọc, rất nhiều tu sĩ đều có cảm giác thỏ chết chồn thương. Cứ như người tiếp theo nằm xuống chính là bản thân mình vậy.

“Bách Lý đạo hữu, ngươi đi trước đi! Qua vài năm nữa ta sẽ đi tìm ngươi” Một đạo nhân hạc phát đồng nhan bước tới phía trước chiếc quan tài bạch ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve quan tài, buồn bã nói. Giọng nói của ông ấy rất thấp, nhưng có rất nhiều người đã nghe được.

Mười năm, trăm năm, nhiều nhất là mấy trăm năm rồi bọn họ cũng sẽ như vậy.

Đều sẽ chết.

Một giấc mộng thành Tiên!

Vậy là có người không nhịn được mà rơi lệ.

Không phải vì Bách Lý đạo nhân thì cũng là vì chính mình.

Bách Lý đạo nhân khi còn trẻ cũng có chút danh tiếng trong Tu Tiên giới, ai ngờ khi tuổi thọ vừa hết, ông ấy cũng nằm trong quan tài. Trong khi thiên tư của bọn họ còn không bằng Bách Lý đạo nhân...

Tu hành khó, thành Tiên càng khó, chỉ hơi bất cẩn một chút chính là công dã tràng.

Một người thương cảm rơi lệ sẽ lây cho những người khác, nên chỉ chốc lát sau, hầu hết mọi người đang đứng dưới rừng tùng đều âm thầm lau nước mắt...

Hứa Thuận không nhịn được lại nhớ tới người nhà mình ở kiếp trước.

Đối với người nhà, hắn đã chết rồi. Không biết sau khi hắn đi đến thế giới khác, mọi người trong nhà sẽ sống thế nào?

Đối với hắn, người nhà vẫn còn sống, nhưng hai bên sẽ không thể gặp lại nhau, trên một khía cạnh nào đó, còn sống như vậy cũng chẳng khác gì đã chết. E rằng khoảng cách giữa hắn và người nhà chính là khoảng cách xa nhất trên thế giới.

Thật sự, thật sự rất muốn được gặp lại người nhà mình một lần.

“Haizz ~” Trong lòng Hứa Thuận vô cùng khó chịu, hai mắt đỏ lên, không nhịn được lại khẽ thở dài một hơi. Đột nhiên hắn nhìn thấy chiếc quan tài bạch ngọc kia khẽ rung lên.

Người chết rồi mà?

Sao quan tài còn có thể động đậy được?

Trừ khi... xác chết bật dậy?