Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 59. Ta Đúng Là Thằng Ngu Mới Đi Tin Tưởng…

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bách Lý Tùng, Thanh Vi Tông, cương thi, toàn bộ những dự kiện này lập tức bị Hứa Thuận xâu chuỗi lại với nhau. Hắn chợt nghĩ đến《Hoàng Phù Kinh》trong cuốn công pháp này có ghi chép lại, sau khi cương thi bật dậy, nó sẽ cần tới máu tươi!

Ở đâu có máu tươi?

Không phải đám gười trong phòng này chính là máu tươi đấy sao? Còn là máu tươi ẩn chứa linh lực, rất thích hợp để tẩm bổ cho âm thi, bồi dưỡng ra Cương Thi Vương!

“Sư...” Hứa Thuận đang muốn lên tiếng nhắc nhở sư tôn, bỗng dưng lại phát hiện mình nói không ra lời.

“Đồ nhi, một trò hay sắp bắt đầu rồi, sao có thể để ngươi quấy rầy chứ?” Tiếng Lam đạo nhân truyền vào tai Hứa Thuận, khiến đồng tử trong mắt hắn phóng đại, thân hình chấn động.

Xong rồi! Không ngờ tu sĩ mày rậm mắt to sắp sửa phi thăng như Lam đạo nhân lại cấu kết với Bách Lý Tùng làm ra một chuyện như vậy?

Sư tôn, người hồ đồ quá rồi!

Sư tôn, người không phải người như thế...

Ôi...

Chẳng lẽ sau khi mở bung Lam đạo nhân ra chỉ thấy toàn một màu đen?

Chẳng lẽ Lam đạo nhân tiêu dao tự tại của trước đó đều là ngụy trang cả?

Đúng rồi, làm gì có ai tự mắng mình là kẻ ngốc?

Một kẻ ngốc chân chính sẽ tự mắng mình là kẻ ngốc sao?

Bởi vậy, Lam đạo nhân không phải kẻ ngốc, hắn dám chắc ông ấy chính là người đa mưu túc trí, thậm chí còn nham hiểm vô cùng, chỉ khác là bản chất kia đều bị nguỵ trang dưới lớp vỏ bọc thiện lương bên ngoài mà thôi!

Cũng đúng... ông ấy tên là Lam Nhiêm, có thể không nham hiểm sao?

Ta đúng là thằng ngu mới tin lời Lam Nhiêm nói!

Ta ngu thật đấy...

Trong nháy mắt này, Hứa Thuận chợt có cảm giác tam quan của mình đã hoàn toàn điên đảo hết rồi.

Đứng ở sau lưng không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lam đạo nhân, nhưng Hứa Thuận chỉ cần nghĩ cũng biết, hẳn là lúc này khóe miệng Lam đạo nhân đang nhếch lên, giống như hào hứng xem một trò hay vậy?

Ngay sau đó, Hứa Thuận lại nhận ra một vấn đề mới.

Khi Lam Nhiêm đã bất chấp tất cả để cấu kết với Bách Lý Tùng làm việc xấu, muốn tắm máu tất cả đám khách mời trong động phủ này, vậy thì hắn - tên đồ đệ này... Liệu có thể bị giết người diệt khẩu hay không?

Lam đạo nhân tu hành suốt mấy trăm năm, sao chỉ có hai đồ đệ được? Nghĩ thử mà xem, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, ông ấy đã thu tới hai tên đồ đệ là Hứa Thuận và Tử Tô rồi mà?

Sao trong mấy trăm năm trước đó, ông ấy chỉ thu có hai tên đồ đệ được?

Không hợp lý, cực kỳ không hợp lý!

Hơn nữa, ông ấy thu đồ đệ còn không dẫn về sơn môn, nếu đồ đệ chết ở bên ngoài, Lam đạo nhân không nói thì ai biết ông ấy đã thu đồ đệ chứ?

Hắn suy nghĩ rất nhiều, cực kỳ nhiều chuyện tưởng chừng không liên quan tới nhau nhưng lại bắt đầu liên kết vào cùng một chỗ!

Hứa Thuận càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy Lam đạo nhân này đúng là kẻ hiểm ác, tâm tư sâu không lường được, giống hệt Lam Nhiễm trong thế giới 2D, đều là hạng người tâm cơ thâm trầm.

(*蓝染 – Lam Nhiễm ở đây là tên tiếng Trung của Aizen Sōsuke, phản diện chính trong phần đầu bộ manga Bleach của Kubo Taito)

Ngay tại lúc Hứa Thuận còn đang phỏng đoán về chân tướng sự việc, hắn lại trông thấy cái nắp của chiếc quan tài bạch ngọc kia “bốp” một cái bay lên cao cao. Sau đó, có một cái chân thò ra từ trong quan tài, giống như người trong quan tài này vừa dùng chân đạp bay tấm ván bên trên vậy.

Rồi… một người từ bên trong ngồi dậy. Người đó chính là Bách Lý Tùng!

Bách Lý Tùng mặc trên người một bộ y phục màu đỏ, tóc tai bù xù, ông ấy đưa mắt nhìn đám người khóc hu hu xung quanh một lượt, sau đó ha hả cười nói: “Khóc cái gì mà khóc? Lão tử còn chưa chết đâu!”

“Hả?” Hứa Thuận có chút sững sờ, hắn nhìn Bách Lý Tùng như người không có việc gì vừa lộ diện ngay trước mặt.

Hoá ra Bách Lý Tùng không chết, ông ấy chỉ giả chết nằm trong quan tài xem trò hay thôi!

Còn con mẹ nó là trò hay của chính hắn!

Đậu má, loại chuyện này hoàn toàn không giống những gì hắn vừa tưởng tượng!

“Các ngươi con mẹ nó đều đã tu hành mấy trăm năm rồi, vậy mà nhìn thấy lão tử chết lại khóc hu hu như thế, đúng là buồn cười! Lão tử nằm trong quan tài, nghe các ngươi khóc lóc thảm thiết, buồn cười muốn chết đi được.” Bách Lý Tùng vỗ lên chiếc quan tài cười ha hả.

Hoá ra vừa rồi, chiếc quan tài này không ngừng run rẩy là do ông ấy không nhịn được cười...

Ông ấy vô cùng vui vẻ, đúng là không uổng công đi chuẩn bị vở kịch này.

“Ngươi...” Đạo nhân hạc phát đồng nhan vừa rồi còn vuốt ve chiếc quan tài bạch ngọc, lập tức chỉ thẳng vào mặt Bách Lý Tùng, muốn mắng ông ấy một câu nhưng lại không biết nên nói gì. Ai mà ngờ được lại có người trực tiếp nằm trong quan tài chỉ vì muốn nhìn người khác khóc lóc bi thương khi mình chết chứ?

Người ta thì khóc còn kẻ đó lại âm thầm cười ha hả.

Sao lại có loại người xấu xa tới vậy?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bày ra loại chuyện này mới đúng là Bách Lý Tùng!

Bách Lý Tùng chính là người như vậy.

“Viên Ngọc đạo hữu, không ngờ ngươi còn có mặt chuyên nghiệp như thế!” Bách Lý Tùng xoay người một cái, trực tiếp bước ra khỏi quan tài, ôm lấy bả vai đạo nhân hạc phát đồng nhan, nói.

Hứa Thuận còn nhớ vị đạo nhân này tên là Viên Ngọc tán nhân, nghe giống như viên khoai dẻo, vô cùng đàn hồi mềm mại, vậy nên Hứa Thuận mới nhớ kỹ không quên.

(*圆玉 - yuán yù - Viên Ngọc đồng âm với 圆芋 - yuán yù – viên khoai dẻo, món tráng miệng truyền thống của người Đài Loan.)

“Lão thất phu! Lão thất phu!” Mặt Viên Ngọc tán nhân ửng đỏ, ông ấy không nhịn được lại chỉ thẳng vào mặt Bách Lý Tùng, xối xả mắng to.

Ông ấy còn đang thương tâm vì bằng hữu Bách Lý Tùng đã đi xa, ai ngờ tên Bách Lý Tùng này trực tiếp bò khỏi cái quan tài, thản nhiên nói “Ta vẫn chưa chết, nhìn ngươi khóc thật buồn cười.”

Má nó, gặp phải cảnh tượng như vậy, phòng tuyến tâm lý nào chịu nổi?

Ai có thể nhịn được không lên tiếng mắng chửi hai câu?

“Con mẹ ngươi! Bách Lý Tùng ngươi mẹ nó...” Nhóm tu sĩ khác cũng không nhịn được, bắt đầu lên tiếng mắng.

“Ngươi bồi thường tình cảm của lão tử đây!”

“Lão tử đúng là mắt mù mới kết giao với một tên bằng hữu như ngươi!”