Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 60. Sư Tôn, Ta Có Lỗi Với Người!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đương nhiên cũng có không ít tu sĩ không nhịn được mà vỗ chân cười to.

Nhóm tu sĩ ở hiện trường lúc thì khóc, lúc thì cười, lúc thì mắng to Bách Lý Tùng, cứ như vậy, trong lúc không ai chú ý tới, bầu không khí bi thống nặng nề vừa rồi đã hoàn toàn tan biến đi.

Bách Lý Tùng tủm tỉm nhìn mấy vị đạo hữu chỉ vào mình mà mắng, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận. Ông ấy đã mở Nhan Khai Yến rồi, còn chơi nhóm đạo hữu của mình một vố lớn như thế, còn gì phải tức giận nữa?

Hành động cợt nhả của Bách Lý Tùng khiến Hứa Thuận cũng phải cạn lời. Trong đầu hắn, đã con mẹ nó thêu dệt ra thật nhiều ý tưởng như vậy, ai ngờ đến cuối cùng ngươi lại chơi cái trò này.

Vì trò chơi của ngươi mà ngay cả Lam béo cũng bị ta tự mình thêu dệt thành Aizen Sōsuke luôn rồi, thế mà ông ấy còn không để ta mở miệng nói ngươi vẫn còn chưa chết.

Ta nào biết ngươi vẫn chưa chết?

Ta tưởng ngươi là xác chết vùng dậy thì có!

Rõ ràng là Lam đạo nhân cũng biết trò vui này của Bách Lý Tùng, ông ấy cho rằng Hứa Thuận đã đoán được chuyện Bách Lý Tùng chưa chết nên vội vàng bịt miệng hắn lại, chứ không hề biết vừa rồi cái đầu của Hứa Thuận đã tự tưởng tượng ra tình tiết máu chó đến mức nào.

Thật sự là... Đậu má nó!!!

Hứa Thuận lắc lắc đầu, trong lòng cũng âm thầm mắng to. Tại vì hắn đọc cuốn《Hoàng Phù Kinh》kia quá nhiều, còn đọc đến chập mạch rồi mới có thể tưởng tượng ra loại kịch bản không hợp thói thường như vậy, thậm chí hắn nghĩ oan cho cả Lam đạo nhân – vị sư tôn mà mình kính yêu nhất đời.

Sư tôn, ta có lỗi với người!

Ta đã nghĩ người quá mức xấu xa rồi!

Chẳng trách sáng sớm hôm nay Lam đạo nhân đã dặn dò hai người bọn họ đừng khóc, tránh làm ông ấy mất mặt.

Tử Tô đang đứng bên cạnh Hứa Thuận cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Bách Lý đạo nhân, bởi tới tận giờ khắc này, khóe mắt Tử Tô vẫn còn long lanh nước mắt. Trước đó, vì thọt chân nên lúc lưu lạc khắp Tu Tiên giới, Tử Tô đã phải chịu rất nhiều lời châm chọc, khiêu khích.

Loại âm nhạc nặng nề và bầu không khí bi ai vừa rồi đã khiến gã nhớ tới bản thân mình trong quá khứ. Nếu không gặp được Lam đạo nhân, hiện giờ gã sẽ như thế nào ? Sợ là vẫn như một con chó hoang bị người người trêu chọc đuổi đánh nhỉ?

Đang lúc cảm xúc trào dâng, ai ngờ Bách Lý đạo nhân lại tung một cước đá văng tấm ván quan tài, tựa như vừa ngang ngược nói cho gã biết, hãy ném con mẹ nó quá khứ đi!

Rơi vào tình cảnh như thế, bảo sao gã không trợn mắt há mồm cho được?

Đây là Nhan Khai Yến?

Đây chính là cao nhân Nguyên Thần?

“Chư vị! Chư vị! Hoan nghênh các vị đã đến tham dự Nhan Khai Yến của bần đạo!” Bách Lý Tùng thấy nhóm đạo hữu mắng vài câu đều đã hả giận rồi mới cất giọng nói.

“Thời khắc sinh tử đương nhiên là sẽ rất đáng sợ, nhưng ta lại cảm thấy thời khắc sinh tử nào có đáng sợ gì? Ngược lại còn là việc vui lớn! Tu tiên cả đời rồi, chỉ có mấy ngày này là từ bỏ tu tiên, buông lỏng chính mình, há lại không vui?” Bách Lý Tùng dùng giọng điệu cực kỳ hùng hồn để phát biểu những lời ngụy biện như thế.

“Hừ! Rõ ràng là lão thất phu nhà ngươi không tu thành Tiên! Lão tử còn muốn thành Tiên cơ đấy!” Viên Ngọc tán nhân hừ một tiếng, lại ném ánh mắt khinh bỉ nhìn Bách Lý Tùng.

Nhưng vừa rồi chính ông ấy mới nói “Bách Lý đạo hữu, ngươi đi trước đi! Qua vài năm nữa ta sẽ đi tìm ngươi”

Cũng chính ông ấy là người khóc đầu tiên…

“Các đồ nhi! Dâng rượu lên, hôm nay vi sư rất vui, phải cùng chư vị đạo hữu không say không về!” Bách Lý Tùng quay người, lại đứng vào trong quan tài.

“Uống rượu hát ca sảng khoái làm sao?”

Hiển nhiên là “Mạc Danh Kỳ Diệu” đã chuẩn bị sẵn từ trước, bởi ngay sau khi bọn họ nhẹ nhàng nâng tay lên, từng vò rượu ngon đã bay ra từ chỗ sâu trong động phủ, chuyển đến chiếc bàn của các vị khách mời.

Thậm chí trước mặt Hứa Thuận cũng có một vò.

“Chư vị, uống cùng ta nào!” Bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” lại nâng chiếc quan tài bạch ngọc ấy lên, Bách Lý Tùng cứ đứng trong quan tài bạch ngọc như vậy, cầm vò rượu trong tay, hào sảng nói.

Một chân ông ấy giẫm lên vách quan tài, giống như đang giẫm lên tử vong!

Theo lời ông ấy nói, tiếng nhạc vui sướng vừa nãy lại vang lên.

“Uống!” Sau đó, Bách Lý Tùng nâng vò rượu, ừng ực uống, mãi cho đến khi uống cạn một vò rượu.

“Ha ha ha, thật là thoải mái!” Bách Lý Tùng phóng khoáng cười lớn, sau đó lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Để ta xem xem, ai chưa uống hết, ai nuôi cá vàng nào?”

(养金鱼 – nuôi cá vàng ám chỉ người uống rượu mà không hết mình, để thừa lại rượu đủ để nuôi cá vàng)

“Ai nuôi cá chứ? Lão tử muốn uống hết rượu trong động phủ của ngươi, sau đó đi bịa đặt tung tin khắp nơi, nói lão thất phu ngươi không cho chúng ta uống rượu.”

“Gì mà bịa đặt? Chúng ta làm chứng, ngươi là ăn ngay nói thật!”

“Làm chứng gì chứ, rõ ràng đây là sự thật mà! Bách Lý Tùng chính là thứ keo kiệt, vắt cổ chày ra nước!”

Mấy vị đạo nhân bị nụ cười phóng khoáng của Bách Lý Tùng gây ảnh hưởng, trực tiếp uống cạn rượu trong chén rồi bắt đầu lên tiếng ồn ào, nói Bách Lý Tùng là thứ keo kiệt vắt cổ chày ra nước.

“Đúng thế! Đúng thế! Bách Lý lão thất phu chính là thứ keo kiệt vắt cổ chày ra nước!”

“Không chỉ là thứ keo kiệt vắt cổ chày ra nước, hắn còn là kẻ đại ngốc!”

“Đúng đúng! Ngươi nói đúng ý ta rồi!”

Có Lam đạo nhân dẫn đầu, lại có người phụ họa mắng Bách Lý Tùng là kẻ đại ngốc!

“Rượu! Đương nhiên là ta có!” Bách Lý Tùng đứng trong quan tài, ha hả cười nói: “Các đồ nhi, mau nâng vi sư đến ác chiến với mấy vị sư bá này của các ngươi đi! Để bọn họ thua tâm phục khẩu phục!”

Vì thế, trong tiếng nhạc vui vẻ, Hứa Thuận lập tức nhìn thấy bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” nâng một chiếc quan tài đi tới đi lui.

Quan tài lung lay, Bách Lý Tùng cầm vò rượu đứng bên trong. Hình ảnh kia mang đến chấn động hệt như thời điểm nhìn thấy một nhóm người da đen khiêng quan tài ở kiếp trước.

(黑人抬棺材 – người da đen khiêng quan tài còn gọi là Dancing Pallbearers hay điệu nhảy quan tài, là một nhóm người da đen khiêng quan tài nhảy múa rất nổi tiếng trên mạng)

Nhưng mấy người da đen khiêng quan tài ở kiếp trước của hắn là khiêng người chết, mà người trong quan tài trước mắt lại là người sống biết uống rượu.

Thật sự là...

Hứa Thuận cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung loại cảnh tượng này.