Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 61. Đời Này Không Hề Uổng Phí!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mỗi khi Bách Lý Tùng được nâng tới trước mặt một vị khách, ông ấy đều sẽ cầm vò rượu cụng với đối phương một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch, chờ uống xong là kiểu gì cũng “bốp” một tiếng, trực tiếp ném vò rượu kia xuống đất.

Tư thế ấy nhìn không giống tu sĩ thanh tâm quả dục, ngược lại càng giống hiệp khách giang hồ phóng khoáng hơn.

Nói cho cùng, con người đều phải chết, ngay cả Tiên Nhân tưởng như trường sinh bất tử, chẳng lẽ bọn họ sẽ thật sự không chết sao?

Thêm nữa, những Tiên Nhân trường sinh bất tử kia, những người bình thường trường thọ kia, có mấy ai đủ khả năng lấy chính bản thân mình ra trêu đùa trước khi chết?

Có mấy người phóng khoáng uống rượu như thế trong đám tang của chính mình?

Hứa Thuận ngơ ngác nhìn Bách Lý Tùng, trong lòng không ngừng tự hỏi, sợ là chính hắn... cũng rất khó làm được như vậy.

Coi nhẹ sinh tử, thích tìm vui thú, làm người phóng khoáng, chẳng trách Lam đạo nhân lại tình nguyện gọi Bách Lý Tùng một tiếng “đạo huynh”!

Một vò rồi lại một vò, Bách Lý Tùng ở trong chiếc quan tài, không ngừng lảo đảo, nhưng vẫn uống hết vò này đến vò khác, uống đến khi chiếc quan tài bên dưới cũng lung la lung lay.

Sau đó, Lam đạo nhân ngẩng đầu, Bách Lý Tùng và nhóm khách mời kia lại ngoạc mồm ca hát, gì mà “Khuyên quân cạn hết chén rượu này, chờ lúc lên trời chẳng còn cố nhân.”

Hay “Núi cao một đường tu hành, trăng soi khắp lối còn đâu hai miền.”

“Xế chiều tỉnh rượu người xa khuất, mưa gió đầy trời trút xuống hiên”.

Hứa Thuận nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bọn họ hát rất khó nghe. Nam nhân mà, bất kể ở nơi nào cũng uống rượu xong là ca hát.

Chưa hết, Lam béo người còn nói người không biết hát! Rõ ràng người là kẻ lao lên hát đầu tiên, thậm chí còn là người giọng to nhất, hát khó nghe nhất!

Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn. Cuộc đời nào rồi cũng đến lúc tan.

Bách Lý Tùng rồi cũng phải chết.

Ông ấy cụng với toàn bộ khách khứa mỗi người một vò, bao gồm cả Hứa Thuận và Tử Tô, cũng có cả bốn đồ nhi một đường khiêng quan tài cho ông ấy nữa. Bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” với đôi mắt đẫm lệ, cố gắng uống cạn vò rượu trong tay.

“Khóc cái gì mà khóc? Hôm nay vi sư phải đi rồi, không còn phiền não, chẳng còn ưu sầu. Có gì mà phải khóc?” Bách Lý Tùng say mèm nói.

“Chẳng trách các ngươi... tu hành chậm như vậy!” Bách Lý Tùng vỗ vai bọn họ.

Cuối cùng, Bách Lý Tùng đi tới chỗ Lam đạo nhân.

Lam đạo nhân vỗ tay cười nói: “Sinh ra không vui sướng, chết đi không khước từ, bước tới không do dự, tự do tự tại mà quay đi. Đạo huynh, tâm cảnh của ngươi đã tương đương với Tiên Nhân rồi!”

Bách Lý Tùng nháy mắt nói: “Tâm cảnh thì có tác dụng gì? Nếu không có tu vi thì thế nhân làm sao biết ta là Tiên Nhân được?”

“Chư vị!” Bách Lý Tùng lại bước tới gần một gốc tùng, lắc la lắc lư nói: “Nhan Khai Yến hôm nay ta rất vui vẻ. Là con người thì nên vui vẻ mà ra đi như vậy! Biến mẹ nó tu tiên đi, tu tiên làm gì nếu không thể làm cho ta vui vẻ?”

“Tiên tu này có ý nghĩa gì chứ? Quen biết chư vị đạo hữu mới là chuyện khiến ta rất vui sướng! Thật sự rất vui sướng! Đời này không hề uổng phí!”

Dứt lời, ông ấy “phù” một tiếng ngồi dưới gốc tùng, đầu dựa vào cây tùng, không còn hơi thở nữa.

Ông ấy đã chết.

Lần này là chết thật.

Cuối cùng ông ấy vẫn phải chết.

Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông ấy và nhóm bằng hữu đã uống một trận ra trò rồi bình thản ra đi, thậm chí người đã ra đi rồi, nụ cười vẫn còn vương trên khóe miệng.

“Sư tôn!” Tây Biên Mạc và ba sư đệ lập tức quỳ lạy trước mặt Bách Lý Tùng, nước mắt chảy xuống từ trong mắt bọn họ. Có một vị sư tôn như vậy, khó mà không sinh ra tình cảm.

Lần này, Bách Lý Tùng không hề động đậy nữa, không hề xoa đầu bọn họ nữa, cũng chẳng hề nói với bọn họ rằng “Vi sư chưa chết! Các ngươi khóc cái gì?”

“Sư điệt, đừng quá đau buồn. Hôm nay là Nhan Khai Yến của lệnh sư, đừng bày ra tư thái như tiểu nữ nhi thế!” Lam đạo nhân đi tới chỗ bọn họ, nhẹ nhàng đỡ bọn họ dậy.

“Tu sĩ chúng ta nên cười xem sinh tử!”

“Hôm nay ta làm chủ, yến hội vẫn tiếp tục! Hãy để chư vị đạo hữu vui vẻ tiễn Bách Lý đạo hữu rời đi!” Lam đạo nhân cầm vò rượu lên, hùng hồn nói.

“Ai không uống chính là nhi tử của lão thất phu Bách Lý kia!”

“Ai không uống chính là tôn tử của lão thất phu Bách Lý nọ!”

“Ế, nói như vậy, chẳng phải ta không uống thì sẽ nhiều thêm một bối phận à?”

“Ừ, ngươi tăng thêm một bối phận thì vẫn là nhi tử nhà ta mà?”

“Hừ! Ngươi muốn ăn đòn!”

Một đám tu sĩ say khướt vui đùa mấy lời không đứng đắn rồi tiếp tục uống rượu mua vui xung quanh Bách Lý Tùng đã im ắng dựa vào gốc tùng. Nhìn vẻ mặt ông ấy cực kỳ an lành, tựa như chỉ vì say quá mà ngủ thiếp đi thôi.

Được Lam đạo nhân dẫn đầu, cả đám người lại bất tri bất giác há miệng hát hò như thể quỷ khóc sói gào. Hứa Thuận chỉ có thể cố gắng nghe mấy tiếng quỷ khóc sói gào kia, cẩn thận phân biệt những từ ngữ bọn họ hát.

“Tri kỷ ở khắp chốn, láng giếng ngụ muôn nơi, tuỳ theo tu hành lộ, đạo hữu cùng vui cười.”

“Đa tình từ xưa đau ly biệt, Bách Lý chết đi quá buồn cười.”

“Sống là khách qua đường, chết là kẻ hồi hương. Trời đất là quán trọ, cõi trần vốn bi thương.”

“Chết đi là hết cả rồi, thân thể gửi lại bên ngoài gò hoang.”

Có tiếng ca Hứa Thuận có thể nghe hiểu, nhưng cũng có tiếng ca Hứa Thuận nghe không hiểu cái gì, chỉ có điều dù hiểu ý tứ hay không, hắn vẫn có thể nghe ra được hàm ý lưu luyến không thôi và bi thương trong đó...

Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?

Dù đã nhìn thấu sinh tử, sinh ra không vui sướng, chết đi không khước từ, nhưng khi bằng hữu nằm xuống vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy bi thương.

Kẻ bi thương chỉ có chính mình. Bằng hữu đã hoàn thành lộ trình sinh mệnh của bản thân hắn, mà mình lại mất đi một người bằng hữu thú vị. Trong cuộc đời mình lại thiếu đi một chút sắc thái, khiến cho chặng đường sinh mệnh còn lại, bản thân sẽ càng thêm tịch mịch cô đơn.

Mặt trời mọc ba lần, Nhan Khai Yến cuối cùng đã kết thúc trong tiếng hát của Lam đạo nhân.