Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 62. Phong Trào “Đi Bộ Tu Hành”

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thuận biết Lam đạo nhân thích ca hát như thế, cũng biết ông ấy hát khó nghe tới vậy. Chẳng trách ông ấy lại biết rõ chuyện của tiền bối Hoàng Câu trong tông môn.

Sau khi Nhan Khai Yến kết thúc, những người khác đều chậm rãi rời đi, chỉ còn ba người Lam đạo nhân vẫn còn lưu lại núi Tùng Khê.

Lam đạo nhân nằm dưới tán cây tùng phía trước động phủ, thân trên để trần, gió núi thổi qua, hai mắt đăm đăm nhìn phong vân biến hóa trên núi Tùng Khê, chợt mở miệng hỏi Hứa Thuận và Tử Tô: “Các đồ nhi, lần Nhan Khai Yến này hai ngươi có thu hoạch được gì không?”

Hứa Thuận là Tam sư huynh, bởi vậy hắn suy nghĩ một lát rồi nói trước: “Có người chết đi nhưng vẫn còn sống. Có người còn sống nhưng giống như đã chết đi.”

“Nói tiếng người!” Lam đạo nhân nói với vẻ khó chịu. Chẳng biết đồ nhi của ông ấy đi học tật xấu này của ai mà lại muốn người ta đoán ý tứ trong lời nói của hắn thế này? Vớ vẩn thật.

“Bách Lý sư bá sống theo lý tưởng của mình, chết theo lý tưởng của mình. Chết vẫn thản nhiên, tốt hơn rất nhiều so với những kẻ cứ cố gắng kéo dài chút hơi tàn.”

“Có người thà không biết xấu hổ mà sống sót, sống một cách khó coi còn hơn là trực tiếp chết đi. Những người như vậy dù còn sống nhưng không khác gì đã chết. Mà Bách Lý sư bá tuy đã chết nhưng vẫn sống trong lòng chúng ta.” Hứa Thuận nói rõ cảm ngộ của mình.

Hắn nói khá rối rắm, thế nhưng Lam đạo nhân lại nghe hiểu: “Ừm, cũng tạm được, coi như có cái nhìn của mình, chỉ hơi loạn một chút thôi.”

Tử Tô biết Hứa Thuận đã đáp xong mới lên tiếng nói: “Bách Lý tiền bối cười xem sinh tử, quả là tấm gương của ta, khiến lòng ta hướng về!”

Gã bị sự phóng khoáng của Bách Lý Tùng cảm hóa, hiện giờ đã biến thành fan não tàn của Bách Lý Tùng rồi. Gã cảm thấy sau này khi tu vi của bản thân có thành tựu, nhất định phải làm một tu sĩ như Bách Lý Tùng.

“Đồ nhi, đó là con đường của Bách Lý đạo huynh, không phải con đường của ngươi. Ngươi cứ làm chính mình là được.” Lam đạo nhân chân thành nói với Tử Tô.

Tu hành không phải cứ đi theo con đường của người khác là được.

Tu hành là chính mình tu hành, phải có con đường của chính mình.

“Chính mình?” Tử Tô sững sờ.

Trước khi bái nhập dưới trướng Lam đạo nhân, gã đều ôm tâm thế được chăng hay chớ, gặp sao hay vậy, lúc nào cũng phải kiêng dè người khác, chỉ sợ sẽ làm chính mình phải chịu ấm ức.

“Đúng, chính mình!” Lam đạo nhân nói: “Vì sao lại phải đi lý giải ý tưởng của người khác mà không thể để người khác đi lý giải ý tưởng của mình?”

Thật bá đạo, thật không nói lý!

Đây chính là tu sĩ Đạo môn!

Hứa Thuận nghe tới mức toàn thân chấn động!

Bách Lý Tùng hỏi xong lại dẫn bọn họ tới trước mặt Bách Lý Tùng. Theo nguyện vọng của Bách Lý Tùng, bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” vẫn để ông ấy yên tĩnh ngồi dưới tàng cây, duy trì trạng thái say rượu mà chết đó.

Sau khi tu sĩ Nguyên Thần chết đi, tất nhiên là thi thể sẽ không thối rữa. Bởi vậy khi Hứa Thuận đi theo Lam đạo nhân tới đây, trong lòng cứ luôn có cảm giác Bách Lý Tùng chỉ đang ngủ thiếp đi thôi. Chỉ sợ ngày nào đó đột nhiên Bách Lý Tùng nhảy dựng lên rồi nói một câu: “Có bất ngờ không? Có kinh hãi không? Ta vẫn chưa chết! Lại lừa các ngươi đấy! Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đến khó có thể tin nổi của các ngươi cực kỳ thú vị!”

Nhưng Hứa Thuận biết đó chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi.

Hôm nay, hắn và Tử Tô sẽ cùng Lam đạo nhân rời khỏi núi Tùng Khê. Lam đạo nhân cứ nấn ná ở lại núi Tùng Khê thêm mấy ngày chỉ đơn thuần để tỏ vẻ núi Tùng Khê này và ông ấy có mối quan hệ cực kỳ thâm sâu.

Hiện giờ, tín hiệu ông ấy tung ra đã đủ rõ ràng, ông ấy cũng nên rời đi rồi. Ông ấy muốn dẫn Hứa Thuận và Tử Tô về núi, xử lý một đống chuyện còn chưa làm.

“Hắc ~ vẫn là đồ đại ngốc nhà ngươi là thanh tĩnh nhất!” Ông ấy nhìn Bách Lý Tùng đang ngồi dưới tàng cây, tự giễu một tiếng rồi nói: “Thế nhân đều nói thần tiên tốt, ai biết thần tiên cũng có phiền não đâu?”

“Các đồ nhi, chúng ta về nhà thôi!”

Phương thức trở về tông môn của bọn họ đương nhiên là phải dựa vào hai cái đùi. Rõ ràng là Lam đạo nhân có phi chu có phi kiếm, nhưng ông ấy vẫn thích dựa vào hai chân để chậm rãi đi trên đường.

Hứa Thuận có thể làm sao được?

Hắn chỉ có thể tha thứ...

Ai bảo Lam đạo nhân là sư tôn của hắn chi?

Thậm chí trong những ngày ở núi Tùng Khê, Hứa Thuận còn nghe Tây Biên Mạc nói, gần đây trong Tu Tiên giới cũng bắt đầu lưu hành phong trào “đi bộ tu hành” rồi.

Chuyện là có rất nhiều tu sĩ đã bắt chước phương thức tu hành theo kiểu đi lung tung khắp nhân gian như Lam đạo nhân, muốn dựa vào đó để cầu một cơ hội đột phá bình cảnh.

Hứa Thuận chợt nghĩ đến cảnh tượng Lam đạo nhân cạp ba miếng ngoạm sạch một cái đầu heo, hắc, hẳn là đám tu sĩ kia không thể bắt chước được cái tinh túy của Lam đạo nhân đâu.

Lam đạo nhân chỉ đơn thuần làm chuyện mà mình muốn làm, chưa bao giờ quan tâm đến cách nhìn hay suy nghĩ của người khác, cũng sẽ không bao giờ đi bắt chước người khác.

Một đường đi về hướng Bắc, ngày hai mươi ba tháng Chạp, bọn họ tới một địa phương tên là Từ Châu.

Từ Châu này có phải là Từ Châu của kiếp trước hay không?

Hay là chỉ trùng tên thôi?

Hứa Thuận cũng không biết.

Nhận thức của hắn với thế giới này chỉ vỏn vẹn nằm ở hai cái đùi và những gì bản thân đã được chứng kiến cũng như nghe thấy trên đường đi. Không có bản đồ, thậm chí hắn còn không biết mình đang ở nơi nào, chỉ biết đi theo Lam đạo nhân tiến về phía trước là được.

Bọn họ đến Từ Châu vào thời điểm Từ Châu đang có tuyết rơi dày đặc. Đất trời được bao trùm bởi một tầng tuyết trắng rất dày, liếc mắt nhìn lại, trong thành Từ Châu là một mảnh trắng xoá.

Những gốc cây già hai bên đường cũng được bao phủ trong làn áo trắng, trên đầu cành treo đầy những bông tuyết óng ánh trong suốt. Tuyết đọng giăng khắp nơi trên đường, bị người đi đường giẫm ra, để lại vô số dấu chân nông sâu không đồng nhất, ngoằn ngoèo đi về phía trước.

Lam đạo nhân vẫn giữ nguyên dáng vẻ để trần nửa thân trên, dù trong gió, trong tuyết hay trong mưa đều như vậy.

Gió, tuyết hay mưa vốn không thể dính vào người ông ấy được.