Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tử Tô thì khập khiễng đi theo sau lưng Lam đạo nhân và Hứa Thuận. Tử Tô vẫn là kẻ thọt chân như cũ. Gã bị thọt chân phải, sau khi bái nhập vào môn hạ Lam đạo nhân, Lam đạo nhân đã xoá đi tu vi cũ của gã, cũng bôi đan dược lên cái chân bị thương kia rồi. Dưới tình huống bình thường, hẳn là hiện giờ vết thương đã khỏi, nhưng gã đi đường vẫn khập khiễng như cũ.

Có vẻ như Tử Tô bị thọt đã quá lâu nên quên mất cách đi lại bình thường như thế nào rồi.

Ba người bọn họ dạo nửa vòng trong thành Từ Châu vẫn không tìm được đồ ăn. Trời đổ tuyết lớn, hơn nữa còn sắp đến Tết nên hầu hết quán cơm trong thành Từ Châu này đều đóng cửa.

Có quán cơm mùng tám tháng Chạp đã không mở cửa rồi, huống chi hiện tại đã là ngày hai mươi ba tháng Chạp, sắp đến Tết rồi.

Ai không muốn đón năm mới chứ?

Lại đi qua hai con phố trong thành Từ Châu, ba người bọn họ vẫn không tìm được đồ ăn. Vất vả lắm mới tìm được một quán rượu vẫn còn mở cửa, nhưng người bên trong cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.

Xem ra hai người bọn họ chỉ có gặm lương khô với thịt khô thôi.

Vì sao chỉ có hai người phải gặm?

Chuyện gì cần hiểu đều hiểu mà.

Vừa hay có một người trung niên mặc áo bào bông đi ra từ phía sau bọn họ. Người này vừa nhìn thấy trong thành Từ Châu có ba tên quái nhân không sợ gió tuyết giữa ngày trời đổ tuyết lớn thế này nên hết sức tò mò, bởi vậy mới đi theo đến tận nơi đây.

Đương nhiên là cả ba người Hứa Thuận đều biết đằng sau mình có người đi theo, chỉ có điều ai nấy đều làm như không biết mà thôi.

“Ba vị Đạo gia, tiểu nhân Lai Phúc có lễ.” Lai Phúc bước nhanh tới trước mặt ba người, chắp tay nói.

Nói thật, với cách ăn mặc của Lam đạo nhân thì rất ít người có thể phán đoán ra ông ấy vốn là một vị đạo nhân hàng thật giá thật. Nên chỉ dựa vào y phục trên người để phán đoán ra thân phận đúng là làm khó cho người ta rồi... Nhưng phía sau Lam đạo nhân vẫn còn hai người Hứa Thuận và Tử Tô. Hai người bọn họ đều mặc đạo y chỉn chu chỉnh tề.

Lai Phúc thấy hai người Hứa Thuận và Tử Tô mặc đạo y, lại có vẻ tôn kính với Lam đạo nhân, luôn miệng gọi ông ấy là sư tôn, bởi thế mới gọi ba người bọn họ là ba vị Đạo gia.

“Ngươi đi theo chúng ta lâu như vậy là có chuyện gì?” Hứa Thuận mở miệng hỏi.

Bình thường Lam đạo nhân đều lười nói chuyện, bởi vậy người mở miệng chính là Hứa Thuận. Nghe Hứa Thuận vừa mở miệng nói gã đi theo bọn họ từ lâu rồi là trong lòng Lai Phúc đã bắt đầu mừng thầm, gã biết mình đi theo đúng người rồi mới vội vàng nói: “Ta thấy ba vị đạo hữu đã bước vào mấy quán cơm, cũng không tìm được đồ ăn. Nếu ba vị Đạo gia không chê, mọi người có thể đến quý phủ của tiểu nhân. Lão gia nhà ta cực kỳ sùng bái Thánh tôn kính Đạo, thích nhất là kết duyên với những vị Đạo gia đi ngang qua.”

“Ngươi ân cần như thế, chẳng lẽ là có việc cần cầu chúng ta sao?” Hứa Thuận lại nói.

Gì mà sùng bái Thánh tôn kính Đạo, thích kết thiện duyên, tám phần là thấy ba người bọn họ mặc áo mỏng đi trong gió tuyết, trong lòng cho rằng bọn họ có pháp lực nên mới đi theo muốn cầu cạnh bọn họ chuyện gì đây.

“Chuyện này...” Lai Phúc không biết nên mở miệng thế nào, cũng không phải là không thể nói, mà là khó nói thành lời.

“Ngươi đừng nghĩ chúng ta quá lợi hại, chúng ta không biết bắt quỷ cầu phúc giúp nhà cửa bình an gì đâu. Chúng ta chỉ biết một số thủ đoạn nhỏ không thể tiết lộ ra ngoài mà thôi, ví dụ như đánh bóng hàng không mẫu hạm chở đạn hạt nhân, thu hồi phi thùy vũ trụ secondhand, buôn bán Dual Vector Foil [1] mà thôi!” Hứa Thuận nói hươu nói vượn.

Đừng nói Lai Phúc nghe không hiểu, ngay cả Lam đạo nhân và Tử Tô cũng nghe không hiểu, nhưng hai người đều đã quen rồi. Hứa Thuận được tính là giác tỉnh túc tuệ, nên khi hắn nói chuyện người khác nghe không hiểu cũng là điều rất bình thường.

Lai Phúc nghe cái gì mà đánh bóng hàng không mẫu hạm chở đạn hạt nhân, phi thuyền vũ trụ, dù không hiểu nhưng lại cảm thấy rất là đỉnh, trong lòng cũng càng thêm hưng phấn cho rằng mình đã tìm đúng người rồi mới nhiệt tình hô lên: “Cao nhân! Chắc chắn ba vị Đạo gia là cao nhân rồi! Làm ơn hãy theo tiểu nhân về phủ, lão gia chắc chắn sẽ rất vui vẻ, chuẩn bị yến tiệc khoản đãi ba vị Đạo gia.”

Lam đạo nhân nghe xong câu này, cảm thấy không thú vị nên quay đầu đi về một hướng khác. Lai Phúc làm hết thảy những chuyện này đều nhằm một mục đích là để lão gia nhà gã vui vẻ, gã không sai, nhưng ông ấy tu hành là vì chính mình, không phải vì làm tên lão gia chó má gì đó vui vẻ.

Cùng lắm thì ăn lương khô, dù sao cũng không phải là ông ấy ăn.

Hứa Thuận và Tử Tô thấy Lam đạo nhân rời đi, biết Lam đạo nhân không vui nên cũng vội vàng đuổi theo, để mặc cho Lai Phúc ở phía sau hô lớn “Ba vị Đạo gia, ba vị Đạo gia” thế nào cũng không chịu dừng bước.

Lai Phúc không biết mình đã nói sai điều gì, vì thế gã cũng cất bước đuổi theo ba người bọn họ. Nhưng đôi chân của gã làm sao có thể so sánh được với Hứa Thuận đã đạt tới Luyện Khí tầng bốn và Tử Tô Luyện Khí tầng hai?

Sau lên tới Luyện Khí tầng bốn, Hứa Thuận lập tức cảm nhận được thân thể mình nhẹ nhàng như yến, sức lực lớn vô cùng, chỉ tuỳ tiện nhảy một cái thôi cũng cao tới hai - ba trượng. Ở trong tuyết lại càng ổn định như giẫm trên đất bằng, sao Lai Phúc – một tên phàm nhân có thể theo kịp?

Lai Phúc càng chạy càng nhanh, nhưng chạy càng nhanh lại càng cảm thấy mình cách ba người trước mắt càng xa. Gã chạy vội theo vẫn không đuổi kịp.

Hứa Thuận và Lam đạo nhân thì không nói, nhưng ngay cả tên chân thọt kia mà gã cũng không đuổi kịp. Gã chạy vội vàng như vậy, vì không để ý nên trực tiếp vấp chân ngã sấp xuống đống tuyết, chờ tới lúc ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy bóng dáng ba người Hứa Thuận đâu nữa.

-----------------

[1] : Dual Vector Foil là một loại vũ khí quy luật vũ trũ do Antimonia phát minh ra, tên cũng như ý nghĩa, nó có thể tạo ra không gian hai chiều, nói chính xác hơn là thu gọn không gian ba chiều thành không gian hai chiều.