Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ba người bọn họ một đường tìm tới tá túc tại một ngôi miếu Thành Hoàng trong thành Từ Châu. Trong miếu này có thờ phụng các vị Thần Tài, Văn Khúc, Thành Hoàng, Tam Thanh vân vân.
Hứa Thuận rảnh rỗi không có việc gì làm mới say sưa nhìn đống hình ảnh rồng phượng được điêu khắc trên tường cùng với đủ các loại tượng Thần Linh trong miếu Thành Hoàng. Chỉ thấy lầu các, đền thờ, đại điện trong miếu đều vô cùng tinh mỹ và hoa lệ, tinh mỹ hơn rất nhiều so với di sản văn hóa hắn từng nhìn thấy ở kiếp trước. Đặc biệt là Thành Hoàng trong Thành Hoàng điện, áng chừng bức tượng này cao tới bảy - tám mét, khiến Hứa Thuận được mở rộng tầm mắt một phen!
Không biết đã qua tay của vị thợ thủ công bậc thầy nào mà bức tượng Thành Hoàng này lại được điêu khắc vô cùng sống động, nhìn không khác gì người thật. Bất kể là biểu cảm trên mặt, hoa văn tinh mỹ trên phục sức hay pháp khí cầm trong tay, tất cả đều rất giống người thật.
Nhất là Thành Hoàng toàn thân màu vàng, nét mặt uy nghiêm, ánh mắt thâm thúy, phối hợp với đám văn võ phán quan hai bên trái phải, càng hiển lộ ra vẻ uy vũ bất phàm.
“Không thể nhìn chằm chằm vào Thành Hoàng lão gia như vậy, đó là đại bất kính!” Hứa Thuận đang ngẩng đầu nhìn Thành Hoàng lại nghe thấy một người nói như thế. Đó là một người mặc trường bào màu lam xám, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có hai sợi râu, cằm khẽ nâng lên, hai mắt hơi híp lại.
Nhìn cách ăn mặc này hẳn là người trông coi miếu Thành Hoàng. Gã vừa thấy Hứa Thuận cũng mặc đạo y trên người, còn tưởng rằng hắn là đồng đạo, bèn nói: “Đạo hữu, sao ngươi lại lỗ mãng như thế? Thành Hoàng lão gia là người mà chúng ta có thể tùy tiện nhìn thẳng vào như thế sao? Ngươi phải biết rằng, ngẩng đầu ba thước có Thần Linh đấy!”
“Ha?” Hứa Thuận nghe gã nói vậy, cũng không khỏi sững sờ. Một người trông miếu không có tu vi như ngươi lại nói với ta một câu “ngẩng đầu ba thước có Thần Linh”, đúng là vớ vẩn.
Lam đạo nhân sắp phi thăng thành Tiên Nhân mà cũng chưa từng nói câu “ngẩng đầu ba thước có Thần Linh” gì đó kia thì ngươi dựa vào đâu mà nói thế?
Cũng không phải là Thần Cthulhu, còn không thể tùy tiện nhìn thẳng nữa chứ?
(Cthulhu là một thực thể cổ xưa vĩ đại được sáng tạo bởi Lovecraft, vẻ ngoài của sinh vật này có thể khiến người nhìn thấy trở nên điên cuồng)
Có vẻ như người trông miếu kia đã nhìn thấy ánh mắt không phục của Hứa Thuận, gã lại lên tiếng với giọng điệu của người từng trải: “Ngươi là đồ nhi của ai vậy? Thế nào, ngươi còn không phục à? Nếu ngươi không tôn trọng mấy vị Thần Linh này, rồi ta cũng không tôn trọng bọn họ, thì thử hỏi người khác sao có thể tôn trọng bọn họ được?”
Không tôn trọng thì sao?
Một pho tượng đất thì có gì đáng để tôn kính vậy?
Có bản lĩnh xuống đánh ta đi?
Hứa Thuận vẫn không phục!
Người trông miếu thấy Hứa Thuận vẫn không phục, trong lòng có hơi giận, gã lập tức vung tay áo quát lớn lên: “Đúng là gỗ mục không thể chạm khắc! Cả đời này ngươi cũng không ăn được bốn món đâu.”
(这辈子吃不上四个菜 – cả đời không ăn được bốn món là tiếng lóng trên mạng, chỉ người đó không kết hôn, con cái không thể đầy tháng, lúc chết không ai nhòm ngó, sau khi chết không người tế lễ)
“Ngươi mau ra ngoài!” Gã chỉ vào cửa lớn của điện Thành Hoàng, hung hăng quát.
“Hừ...” Hứa Thuận chỉ cười lạnh, lại tiếp tục đi đánh giá pho tượng Thành Hoàng, không thèm để ý đến gã coi miếu kia.
“Ngươi... Thật to gan!” Người trông miếu tiến lên đẩy Hứa Thuận một cái. Ban đầu gã chỉ nghĩ rằng vóc dáng Hứa Thuận không cao hẳn là sức lực cũng xoàng, nhưng ai ngờ, toàn thân hắn lại giống như một toà tháp sắt, gã không tài nào đẩy nổi.
Hứa Thuận thấy người trông miếu động thủ trước mới lên tiếng hỏi: “Sao thế? Chưa ăn cơm à? Có sức nói chuyện nhưng không có sức đẩy người sao?”
“Hóa ra ngươi ỷ vào mình có chút bản lĩnh!” Người trông miếu bị giọng điệu đầy rẫy mỉa mai của Hứa Thuận làm cho tức tới bật cười, gã cho rằng Hứa Thuận cậy mình có chút bản lĩnh mới tìm tới nơi này gây sự, vì thế không thèm nói năng gì thêm đã đi tới cửa điện, hô lớn: “Thủy Hỏa lực sĩ đâu rồi? Đánh văng tên này ra ngoài cho ta!”
Cái gọi là Thủy Hỏa lực sĩ kia chính là mấy tên tay đấm cầm Thủy Hỏa côn trong miếu Thành Hoàng. Vừa nghe tiếng hô của người trông miếu, đã có ba bốn người lập tức từ thiên điện chạy ra. Trong tay bọn họ cầm cây gậy với một đầu đen một đầu đỏ, bước nhanh tới chỗ Hứa Thuận, cũng chẳng thèm hỏi han gì đã vung gậy tấn công hắn.
Hứa Thuận nhẹ nhàng lướt ngang đi một cái, rồi lại ung dung xuất hiện, toàn bộ quá trình đều không có trình tự kết cấu gì, chỉ đá mấy gã lực sĩ mấy cước, nhưng đám lực sĩ bị Hứa Thuận tùy tiện đá mấy cước lại bay ra ngoài hai - ba mét rồi.
Tu sĩ Luyện Khí tầng bốn đánh mấy người bình thường đúng là rất đơn giản! Giống như đánh trẻ con vậy!
Chờ tới khi Hứa Thuận rảnh tay, đang định quay sang tìm người trông miếu, lại thấy gã đã ba chân bốn chẳng chạy đến cánh cửa ở cách đó không xa rồi. Nói thật, ngay tại khoảnh khắc người trông miếu nhìn thấy Hứa Thuận lướt ngang đi một cái, né tránh đòn tấn công của mấy tay Thuỷ Hoả lực sĩ kia, trong lòng đã nhận ra điều không ổn rồi mới vội vàng chạy ra cửa miếu.
Người trong giang hồ, nhất định phải có mắt nhìn.
Gã muốn đi gọi người.
Thế là gã vội vàng chạy đến gian sương phòng trong tẩm điện, đẩy cánh cửa phòng giám viện ra, hốt hoảng hô lớn: “Tai họa rồi! Tai họa rồi! Quản đạo trưởng! Có người tới gây...”
Nói được một nửa, đột nhiên âm thanh im bặt, bởi gã vừa nhìn thấy Quản đạo trưởng thuộc giám viện đang cung kính nói chuyện với một kẻ mập mạp để trần thân trên. Người được gọi là Quản đạo trưởng giám viện này là người giám sát của miếu Thành Hoàng, cũng là người đứng đầu miếu Thành Hoàng.
Gã cau có nhìn người trông miếu, lớn tiếng quát to: “Không thấy khách quý ở trước mặt à? Hoảng cái gì mà hoảng? Còn ra thể thống gì nữa?”
Người ngồi ở trong nhà, cao nhân từ trên trời rơi xuống.
Gã không ngờ, hôm nay lại có một vị tu sĩ Chân Nhân tới thăm miếu này. Thêm nữa, qua lần tới thăm này, gã không chỉ được gặp gỡ đối phương, còn có thể hỏi người kia mấy vấn đề trong chuyện tu hành, thử hỏi làm sao hắn không mừng rỡ cho được?
Ai ngờ còn chưa kịp hỏi han gì nhiều lại bị người trông miếu cắt ngang khiến gã cực kỳ khó chịu.