Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lam đạo nhân nhìn hai người vẫn còn đang suy tư, lại nói tiếp: “Chờ các ngươi nhận thức rõ ràng, hãy không ngừng quan tưởng ‘Ta’ trong thức hải.”

“Đó chính là 'Thần'.”

“Ngự pháp bằng ‘Thần’ chính là Thông Thần.” Lam đạo nhân giải thích cho bọn họ hiểu cảnh giới Thông Thần là như thế nào.

Tập hợp nhận thức cả bên ngoài lẫn bên trong vào cùng một chỗ, đó chính là thế giới quan, lại dùng công pháp quan tưởng hình ảnh được cụ thể hóa của thế giới quan, ấy chính là “Thần”.

Chính vì nó được tập hợp bởi thế giới quan của tu sĩ, cho nên mới có thể điều động pháp lực, sinh ra pháp thuật thần thông.

Thần không ở bên ngoài mà là ở trong lòng.

Sau khi sáng tỏ, tự sẽ Thông Thần.

“Sư tôn, sau khi một tu sĩ đạt đến cảnh giới Thông Thần, theo quá trình tu hành và kiến thức không ngừng tăng trưởng thì ‘Thần’ trong lòng liệu có thay đổi hay không?” Hứa Thuận hỏi: “Nếu thay đổi thật thì sẽ thế nào?”

Hình thành thế giới quan vốn là một quá trình cực kỳ phức tạp, nó bị ảnh hưởng bởi nhiều loại nhân tố như bối cảnh trưởng thành, giáo dục, hoàn cảnh xã hội, văn hóa truyền thống, lịch sử kinh nghiệm, vân vân… của mỗi cá nhân.

Rất có thể thế giới quan của một người ở mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi, ba mươi mấy tuổi, bốn mươi - năm mươi tuổi sẽ phát sinh biến hóa trong vô tri vô giác.

Chẳng lẽ thế giới quan của tu sĩ sẽ không biến hóa sao?

Thế giới quan của tu sĩ ba mươi tuổi và tu sĩ ba trăm tuổi sẽ không thay đổi hả?

Người không phải đá, sao có thể không thay đổi?

“Hắc! Vẫn là đồ nhi thông minh.” Hiếm khi Lam đạo nhân thấy khen ngợi Hứa Thuận một câu, sau đó mới nói: “Bởi vậy sau Kim Đan mới có Kiến Chân, sau Kiến Chân mới có Nguyên Thần. Những chuyện này, về sau các ngươi sẽ biết, nhưng có một loại tình huống, đó chính là nếu tu sĩ bị kích động rất mạnh trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ khiến tâm thần sụp đổ.”

“Nó được gọi là Toái Tâm kiếp.”

Hứa Thuận nghe mà cạn lời, Toái Tâm Kiếp quái gì chứ, không phải chỉ đơn thuần là tam quan vỡ nát thôi sao?

Kiếp trước...

Hứa Thuận chợt nghĩ đến những người tam quan vỡ nát hắn từng biết được ở kiếp trước, bọn họ sẽ thay đổi hoàn toàn, hoặc đi trả thù xã hội, hoặc trở nên điên điên rồ rồ, hoặc hắc hóa luôn.

“Sư tôn, tam quan... Không, khi tâm thần của tu sĩ vỡ vụn như vậy, liệu cái đầu có thể nổ tung luôn không?” Hứa Thuận hỏi.

“Hả?” Lam Đạo sửng sốt.

“Toái Tâm kiếp sẽ chỉ khiến tu vi của tu sĩ thụt lùi, tẩu hỏa nhập ma, nhưng không khiến đầu nổ tung.” Tuy Lam đạo nhân không biết vì sao Hứa Thuận lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.

“Hả? Chẳng lẽ không phải là pháp lực tràn vào đại não, đại não không chịu nổi quá nhiều pháp lực sau đó nổ tung à?” Hứa Thuận nói.

Hắn chợt nhớ tới thiết lập của một cuốn tiểu thuyết nào đó ở kiếp trước, trong đó có viết tu sĩ là người thế nào chứ, nếu tiếp nhận quá nhiều tri thức phá vỡ tam quan thì cái đầu sẽ nổ tung.

“Tình huống như vậy khá ít, vi sư chưa từng gặp qua.” Lam đạo nhân không biết Hứa Thuận đang tưởng tượng đủ kiểu trong đầu nên đáp lại vô cùng nghiêm túc: “Hầu hết đều biến thành kẻ điên điên khùng khùng, nhưng cũng có những trường hợp hi hữu sẽ trực tiếp nổ tan xác mà chết.”

“...Điên điên khùng khùng? Cảm giác còn không bằng nổ đầu!” Hứa Thuận nói thầm.

Lam đạo nhân nhìn thoáng qua Hứa Thuận đang lầm bầm bên cạnh, lại hỏi tiếp: “Tử Tài, Tử Tô, các ngươi cho rằng ở cảnh giới Thông Thần thì 'Thần' quan trọng hay là 'Thông' quan trọng?”

Tử Tô suy nghĩ giây lát rồi giành trả lời trước: “Hẳn là 'Thần' quan trọng.”

Thần đại diện cho thế giới quan, đại diện cho nội ngoại nhận thức của tu sĩ, đương nhiên là rất trọng yếu.

Hứa Thuận nghe Lam đạo nhân hỏi như vậy bèn nói: “Chẳng lẽ là ‘Thông’?”

“Đương nhiên là ‘Thông’, thông có nghĩa là kết nối, là đạt đến.” Lam đạo nhân nói: “Đi đường khó, khó đi đường. Bao nhiêu người bình thường muốn lên đỉnh núi nhìn một cái, nhưng đường núi hiểm trở khó đi. Bao nhiêu tu sĩ muốn phi thăng thành Tiên, trường sinh bất tử, nhưng đường lên trời khó trèo.”

“Bao nhiêu con lừa trọc nói ra ước nguyện lớn lao, nhưng đều chỉ là lời hứa suông, thế gian này vẫn là như thế. Không phải bọn họ không muốn làm, mà là không làm được.”

Không làm được...

Ai lại không muốn tu tiên, nhưng không có căn cốt cơ bản sẽ không cảm ứng được linh khí, không có cách nào tu hành cả.

Thêm nữa, ngay cả khi bản thân có thể tu hành, nhưng không có sư thừa cùng ngộ tính thì rất có thể con đường tu tiên sẽ rơi vào ngõ cụt, thọ nguyên vừa đến sẽ chỉ còn lại một nắm đất vàng.

Là những người này không muốn làm sao?

Là những người này không chịu trả giá sao?

Đều không phải, là bọn họ không làm được!

Lý tưởng rất sung mãn nhưng hiện thực lại gầy trơ xương!

Bởi vậy nếu có phương thức để bản thân bước tiếp thì dù có phải ăn phân, kiểu gì cũng sẽ có người đi thử. Đây chính là “con đường có thể”, mà quá trình đi đường lại là “thông”.

Thông Thần, thì ra là ý tứ này.

Chẳng trách tu sĩ đều gọi Thông Thần là tu hành.

“Sư tôn, không làm được cũng hơi giống với khái niệm ‘không cầu được’ trong Phật gia.” Tử Tô suy tư giây lát rồi nói. Dù sao gã cũng từng làm con lừa trọc mấy ngày, vẫn có một vài nhận thức đáng để mang ra tham khảo.

“Người có trăm nghìn loại, nhưng tâm thế khi gặp phải khó khăn và buồn khổ lại không khác nhau nhiều, chẳng qua là thay đổi cách lý giải mà thôi.” Lam đạo nhân nói: “Khó khăn của tu hành chính là điểm này.”

“Có người nhìn rõ, thoải mái đi qua.”

“Có người lại bị ngăn cản tại chỗ.”

Quản đạo trưởng đứng ở ngoài cửa nhìn ngồi trời lại đổ tuyết, một mực im lặng không nói gì.

“Không cầu được của đám lừa trọc với không làm được của chúng ta vẫn là hai chuyện khác nhau.” Lam đạo nhân thường ngày vẫn hay bôi xấu đám lừa trọc, lần này cũng nói: “Cầu và làm không giống nhau.”

Mỗi người đều có thứ mình cầu mà không được, cũng giống như mỗi người đều có chuyện mà mình không làm được, khác nhau ở chỗ:

Cầu, là cầu người khác.

Làm, là tự mình thử.

Chênh lệch trong đó khiến Hứa Thuận cũng phải tinh tế thưởng thức một phen.

Sở dĩ hắn nhận Lam đạo nhân làm sư chính vì thái độ tích cực toát ra từ trong xương cốt của ông ấy, kiểu như ‘dù con đường này rất khó đi nhưng ta vẫn phải thử một phen’.

Không được sợ, phải hành động.

Chỉ dựa vào suy nghĩ, chỉ dựa vào cái miệng là không đạt được mục tiêu.