Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 68. Đây Là Cách Ông Ấy Dạy Người!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Há miệng nói bừa thì ai cũng có thể nói mấy câu.

Thậm chí Cocky còn nói chỉ cần bỏ phiếu cho gã, gã có thể đánh lên tận mặt trăng kia kìa!

(Cocky là một nhân vật trong phim Xã Hội Đen – đạo diễn Đỗ Kỳ Phong công chiếu vào năm 2005)

Nhưng nên thực hiện như thế nào? Đạt tới như thế nào? Đó mới là mấu chốt!

Không tích lũy từng bước sao có thể đi được nghìn dặm?

Bái nhập Lam đạo nhân đã được mấy tháng, chỉ tính riêng số giày bị mài hỏng của Hứa Thuận cũng được tới mấy đôi, lại tính những ngọn núi cao những dòng sông lớn hắn đã đi qua cũng như con đường hắn bước đến, chỉ e con số này đã vượt xa thành tích hắn đạt được của toàn bộ kiếp trước cộng lại.

Tu hành, tu hành!

Thì ra là thế!

Trong lòng Hứa Thuận đã có chút cảm ngộ.

“Sư tôn! Tu hành nằm tại tu cũng nằm tại hành.” Hứa Thuận cung kính hành lễ với Lam đạo nhân.

Giờ phút này, hắn thật sự hiểu cái gì gọi là tu hành rồi.

Hắn đã dần dần xoay chuyển nhận thức của kiếp trước đối với việc tu hành, để tới hiện giờ nhận thức của hắn đối với việc tu hành đã càng ngày càng tới gần Lam đạo nhân hơn.

“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Lam đạo nhân nhìn hắn rồi nói.

Sư tôn thế nào sẽ có đồ nhi như thế.

Nói một vạn lần đạo lý cũng không bằng lấy thân ra làm gương thị phạm.

Đây là cách ông ấy dạy người.

Ông ấy không hy vọng đồ đệ hoàn toàn học theo mình, nhưng ông ấy hy vọng đồ đệ sẽ học được những gì mình muốn nói và làm, đồng thời cũng chờ mong đồ đệ sẽ trưởng thành, đi lên con đường của chính họ.

Nếu có thể vượt qua ông ấy thì càng tốt!

“Sư tôn! Đồ nhi cũng hiểu rồi.” Tử Tô ở một bên cũng nói.

Những gì gã trải qua trước kia có phần hỗn loạn, nhưng hiện giờ đã có một vị sư tôn như Lam đạo nhân, khiến trong đầu gã chợt có thêm một loại nhận thức mới về Thông Thần.

Lúc trước, gã cứ mãi kẹt lại ở ngưỡng cửa Trúc Cơ, không thể tu đến Thông Thần, bởi vậy nhận thức về Thông Thần của gã cũng chỉ vẻn vẹn nằm trong quá trình luyện ra pháp lực mà thôi.

Luyện ra pháp lực, điều khiển pháp lực chính là cảnh giới Thông Thần. Đây là nhận thức của gã, cũng là nhận thức của Quản đạo trưởng. Tới tận khi Lam đạo nhân giảng giải ý nghĩa của “Thông Thần”, gã mới hiểu nhận thức của mìn vớ vẩn tới cỡ nào.

“Chân Nhân!” Cuối cùng Quản đạo trưởng cũng không thể khống chế được bản thân. Gã đi vào trong đại điện, quỳ lạy trước mặt Lam đạo nhân, đầu tiên là dập đầu ba cái, sau đó tha thiết cầu khẩn: “Tiểu đạo vô cùng xấu hổ vì đã nghe lén Chân Nhân truyền pháp! Nhưng trong lòng tiểu đạo có nghi hoặc, khẩn cầu Chân Nhân giảng giải về cảnh giới Long Hổ để giải thích nghi hoặc của tiểu đạo. Tiểu đạo nguyện làm trâu làm ngựa làm nô bộc, phụng dưỡng bên cạnh Chân Nhân!”

Tử Tô nhìn cảnh tượng này mà trong lòng cảm xúc ngổn ngang, hẳn là trước khi bái nhập vào môn hạ của Lam đạo nhân, một tăng nhân quê mùa như gã sợ rằng sẽ bị người như Quản đạo trưởng coi thường. Vậy mà bây giờ... dường như thân phận của gã và Quản đạo trưởng lại trực tiếp chuyển biến, trở nên khác biệt một trời một vực rồi.

Đây chính là sức hấp dẫn của tu tiên!

Lam đạo nhân không nhìn Quản đạo trưởng, vừa rồi ông ấy đã dặn dò Quản đạo trưởng đừng có đi theo, vậy mà Quản đạo trưởng vẫn chạy theo tới, không chỉ theo tới, còn đứng nghe lén bên ngoài, nghe lén thì cũng thôi đi, còn chạy thẳng vào bên trong, tới hành đại lễ cầu xin ông ấy.

Mỗi một hành động, mỗi một lời nói của gã này đều ứng với câu nói ‘được voi đòi tiên’, từng chút từng chút đi thăm dò điểm mấu chốt của ông ấy, khiến ông ấy có phần khó chịu.

“Sư tôn, cảnh giới Long Hổ là cảnh giới thế nào?” Hứa Thuận thấy một người bị kẹt phía trước cánh cửa tri thức, trong lòng có phần đồng cảm, bèn hỏi Lam đạo nhân.

Lam đạo nhân không nói gì.

“Nếu là cảnh giới bí ẩn thì chúng ta lén nói sau vậy.” Hứa Thuận cười nói.

“Cũng không phải bí mật gì.” Lam đạo nhân thoáng dừng lại một lát mới nói: “Đồ nhi ngươi đã nguyện lắng nghe thì vi sư sẽ nói một chút vậy.”

“Mời sư tôn nói!” Hứa Thuận cung kính thưa.

Lam đạo nhân đưa ánh mắt nhìn về phía Thành Hoàng trong đại điện, sau đó mới chậm rãi nói: “Tu sĩ cảnh giới Thông Thần, theo tu vi ngày càng lớn mạnh, ‘Thần’ trong thức hải sẽ dung hợp với pháp lực trong đan điền, hình thành nên mầm mống Kim Đan, cũng có thể xưng là Chân Linh. Nhưng chúng ta thường gọi nó là 'ngã hổ' hoặc 'tâm hổ'.”

“Ngã hổ?” Hứa Thuận có chút nghi ngờ hỏi lại.

Ở một số nơi, “Hổ” chính là từ dùng để mắng chửi người, hình dung kẻ kia ngốc nghếch, lỗ mãng, không biết gì hết, thậm chí ở một số nơi khác, từ “Triều” cũng có ý tứ tương tự.

(虎 – Hổ trong tiếng địa phương Đông Bắc là để mắng người ngốc, thường dùng giữa bạn bè

潮 – Triều trong tiếng địa phương Sơn Đông cũng để mắng người, trong tiếng địa phương Cam Túc thậm chí còn mang ý nghĩa “ghê tởm”)

Ngã hổ, ngã hổ... Sao cứ thấy là lạ!

Ta không “Hổ” nha!

“Hổ là vua của muôn loài, chính là sinh vật có sức mạnh lớn nhất trong rừng núi!” Lam đạo nhân nói: “Khi tất cả sức mạnh của Thần và Pháp hợp lại bên trong cơ thể của tu sĩ, có thể dùng thứ này làm nền tảng. Dùng Chân Pháp làm bậc thang, nhảy thẳng lên trời, hoặc là dùng Hộ Đạo Pháp làm vũ khí, giết địch ở bên ngoài.”

Hứa Thuận thầm nghĩ, ví von sức mạnh của mình thành “Hổ” cũng khá là chuẩn xác, chỉ có điều từ “Hổ” này nghe ra vẫn còn ý nghĩa khác mà thôi.

“Nhưng hổ không chỉ trợ giúp tu sĩ phi thăng, hộ đạo, còn có thể đả thương người. Người nọ, chính là bản thân tu sĩ!”

“Làm chính mình bị thương sao?” Tử Tô có phần không hiểu, sức mạnh của tu sĩ còn có thể gây thương tổn tới chính bọn họ hả?

“Hổ sẽ ăn thịt người.” Lam đạo nhân nói: “Với người thường thì sức mạnh của hổ quá lớn. Nếu khống chế không tốt, khó tránh khỏi chuyện phản phệ tới chính mình.”

Hứa Thuận cũng nghi hoặc nói: “Sức mạnh do chính mình tu luyện ra lại làm bản thân bị thương, nghe ngu thật đấy!”

“Hắc ~” Lam đạo nhân khẽ cười, chợt nhớ lại chuyện cũ: “Năm đó vi sư cũng cho là như vậy. Nhưng... mọi chuyện lại không phải như các ngươi đamh tưởng tượng đâu.”

“Nói thế nào đây...” Lam đạo nhân suy nghĩ một lát rồi đưa ra một ví dụ: “Các ngươi từng gặp được người nào trở nên giàu có chỉ sau một đêm bao giờ chưa?”

Tử Tô lắc đầu, Hứa Thuận lại khẽ gật đầu.