Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ông ấy và Lam đạo nhân vốn là đệ tử cùng một thế hệ, nhưng không phải cùng một sư tôn. Quan hệ giữa hai người bọn họ tốt như vậy cũng một phần vì năm đó cả hai đều là kẻ lạc loài ôm nhau sưởi ấm, sau đó ngưu tầm ngưu, mã tầm mã...

“Ta không thể làm ra chuyện khiến lão bất tử ấy khó xử được.” Lam đạo nhân nói: “Hơn nữa hành động của sư thúc mang tính mục đích quá mạnh, khiến ta không thích.”

Không thích chính là không thích.

Với tu vi của Lam đạo nhân, ông ấy có thể từ chối bất cứ thứ gì ở Tu Tiên giới.

Ông ấy chính là tu sĩ Đại Thừa kỳ!

“Ngươi không sợ tổ sư giáng xuống dụ ngôn à?” Lam Đại chưởng môn giễu cợt hỏi.

“Tổ sư là hạng người gì chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?” Lam đạo nhân nói: “Tất nhiên là lão nhân gia sẽ không so đo một chuyện như vậy.”

“Hơn nữa ngay cả khi tổ sư giáng xuống dụ ngôn thì đã làm sao? Chẳng lẽ lão nhân gia người còn có thể trực tiếp từ Tiên giới đánh xuống dưới này, nhúng tay vào chuyện của Thanh Hoa Phái chúng ta chắc?” Lam đạo nhân nói một cách hùng hồn.

Thủ dụ của tổ sư nếu có lý thì nghe, không có lý cứ dứt khoát coi như đánh rắm là được!

“Được được lắm, hay cho một tên Lam Nhiêm khi sư diệt tổ! “Lam Đại chưởng môn vỗ chân mình cười lớn. Vừa cố chấp vừa tùy hứng, không hổ là kẻ bị tất cả đám người cùng thế hệ cô lập!

Nghe đến đây, đột nhiên Hứa Thuận lại nghĩ tới cuốn《Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh》đã được Lam đạo nhân truyền thụ, thậm chí hắn còn nghĩ tới cảnh tượng Lam đạo nhân mỗi ngày đều phải niệm bổ sung《Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh》, sao giờ lại thấy Lam đạo nhân đúng lý hợp tình nói “Tổ sư giáng xuống dụ ngôn thì đã làm sao? Chẳng lẽ lão nhân gia người còn có thể trực tiếp từ Tiên giới đánh xuống dưới này?”

Hắn lại không nhịn được mà cảm khái một câu, Lam béo không hổ là Lam béo, cái nhìn thông suốt lắm, tràn đầy phong cách của cường giả!

Tử Tô thì trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Lam đạo sư, trong lòng nghĩ thầm sư tôn nhà mình đúng là chuyện gì cũng dám nói.

“Đương nhiên là tổ sư lão nhân gia sẽ không quản mấy chuyện vụn vặt như vậy. Chỉ đáp lại bằng ba chữ.” Nụ cười trên khóe miệng Lam Đại sắp không kìm nén được nữa rồi.

Lam đạo nhân hỏi: “Ba chữ nào?”

“Đừng phiền ta!”

“Ha ha~ “

Lam đạo nhân nghĩ tới bản chép tay của tổ sư vẫn được cất giữ trong Tàng Kinh Lâu, cùng với tin tức nhiều năm qua tổ sư truyền đến từ Tiên giới, lại ha hả cười nói: “Tổ sư đúng là một diệu nhân!”

(Diệu nhân 妙人 có thể hiểu là một người hài hước thông minh)

Đây cũng là tin tức tốt mà Lam Đại chưởng môn muốn nhắc tới.

“Khoan đã...” Đột nhiên Lam đạo nhân nghĩ tới chuyện gì đó, lại nói thêm: “Tổ sư còn con mẹ nó vả thẳng vào mặt nàng ta như vậy mà ngươi vẫn dùng Thanh Hoa Kính để đi tìm vị trí của ta hả?”

“Làm vậy là bởi vì tổ sư lại giáng thêm tiên dụ, dặn dò ta đi tìm một món đồ!” Lần này Lam Đại không thừa nước đục thả câu nữa, nhanh chóng lấy ra một bức tranh cuộn từ trong tay áo. Ông ấy khẽ vẫy tay, bức tranh cuộn kia lập tức lóe lên kim quang. Cùng thời điểm bức tranh cuộn dần dần hé mở, một thanh âm cũng xuất hiện bên tai Hứa Thuận.

“Địa ngục không trống, thề không thành Phật!”

“Đây là...” Lam đạo nhân nhìn kim quang tản ra trên bức tranh cuộn, đó là Phật quang vô cùng thuần khiết. Nếu không phải hiện đang ở trong Thanh Hoa Phái, hẳn là luồng Phật quang này sẽ thông thiên triệt địa, chiếu sáng đại ngàn. Nhưng hiện giờ... nó chỉ có thể phát ra quang mang nhàn nhạt.

Bên trong bức tranh cuộn nọ có vẽ một bức tượng Phật mặc áo cà sa, đầu đội Ngũ Phật quan, tay cầm tích trượng và minh châu, chân đạp lên cánh cửa U Minh, trên mặt đầy vẻ trang nghiêm và từ bi. Kết hợp với câu “Địa ngục không trống, thề không thành Phật” vừa rồi, tới cả Hứa Thuận cũng biết đây là Địa Tạng Vương Bồ Tát!

Thứ khiến Lam đạo nhân kinh ngạc không phải tranh vẽ Địa Tạng Vương Bồ Tát, mà là chất liệu của bức tranh.

Đây là một tấm Thangka, một tấm Thangka làm từ da người hoặc nói chính xác hơn là da Phật!

(唐卡 – Thangka: Tranh Thangka là một loại hình nghệ thuật cổ xưa, đây là loại tranh vẽ hoặc tranh thêu treo ở các tự viện hay nơi thờ Phật tại gia ở Tây Tạng. Tranh thường vẽ lại câu chuyện về cuộc đời Đức Phật, các vị Lạt Ma cùng chư vị Bồ Tát vân vân)

Dùng da của Địa Tạng Vương Bồ Tát để chế tác Thangka!

Phải biết rằng, yêu cầu khi vẽ tranh Thangka rất nghiêm khắc, trình tự cực kỳ phức tạp, nhất định phải tiến hành theo nghi thứctrong kinh thư và yêu cầu của thượng sư. Đây là một quy trình hoàn chỉnh bao gồm nghi thức trước khi vẽ, chế tác vải vẽ, kết cấu phác thảo, tô màu nhuộm màu, định hình đường chỉ, trải vàng mạ bạc, khai nhãn, may vá đóng khung khai quang vân vân...

Chế tác một bức Thangka mất rất nhiều thời gian, nên bình thường muốn có được một bức Thangka cần ngắn thì nửa năm, dài thì tới mười mấy năm mới hoàn thành.

Vậy dùng da Bồ Tát để chế tác một tấm Thangka cần dùng bao lâi?

Mấy trăm năm? Một nghìn năm? Hay hai nghìn năm?

Lam đạo nhân không đoán ra được, đành phải lên tiếng hỏi: “Ngươi lấy thứ này ở đâu ra?”

Hứa Thuận nhìn tấm Thangka được chế tác vô cùng tinh xảo trước mặt, chỉ thấy phía trên dùng các loại trang sức có màu sắc tươi đẹp lại hoà hợp với nhau như: vàng, bạc, trân châu, mã não, ngọc lam, chu sa, tạo nên hình ảnh Địa Tạng Vương Bồ Tát không chỉ trang nghiêm từ bi, mà từng con tiểu quỷ dưới chân Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng hiển lộ ra biểu cảm dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, con nào con nấy đều quỷ dị khủng bố.

Bên chân Địa Tạng Vương Bồ Tát còn có một con dị thú đầu hổ, một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, chân Kỳ Lân, chính là Đế Thính.

Tử Tô hơi nheo mắt quan sát bức tranh kia, chừng vài ngày trước gã mới trông thấy Phật cốt, giờ lại được trông thấy Thangka làm từ da Bồ Tát. Cũng may hiện giờ gã không cần niệm A Di Đà Phật nữa, nếu không khẳng định là nửa đêm nằm mơ sẽ bị hù chết mất!

Lam Đại chưởng môn nghe Lam đạo nhân hỏi, chỉ cười nói: “Ngươi đoán xem!”