Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ta thu đồ đệ chứ không phải ăn cơm!” Lam đạo nhân đáp: “Ngươi đi một vòng lớn như vậy, gọi ta về đây là có chuyện gì?”

Ông ấy đã nghĩ rõ ràng rồi, Lam Đại chưởng môn quanh co lòng vòng tìm đủ mọi phương thức cũng muốn gọi mình trở về thế này, chắc chắn là có chuyện.

“Tới động phủ của ngươi rồi nói!” Lam Đại chưởng môn nói.

Thế là một nhóm bốn người bọn họ đi tới động phủ của Lam đạo nhân. Ngoài dự liệu của hai người Hứa Thuận, bởi vì động phủ của Lam đạo nhân lại nằm tại một nơi u tĩnh trong dãy núi. Đó là một tiểu viện được xây dựng từ đá xanh và gỗ nằm bên dòng suối trong núi, nhìn rất bình thường, tiểu viện có bảy - tám gian, không giống nơi ở của tu sĩ Đại Thừa kỳ.

Nhưng đây lại là nhà của Lam đạo nhân, là nơi ông ấy đã ở suốt mấy trăm năm, từ khi bái nhập vào Thanh Hoa Phái tới giờ.

Là tiểu viện của mình nên tất nhiên Lam đạo nhân cực kỳ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. Chỗ này là tiểu viện năm đó ông ấy được phân cho khi bái nhập vào Thanh Hoa Phái.

Trong nhóm đệ tử hàng chữ Lam lúc trước, có người là hoàng thân quốc thích, có người xuất thân từ đại gia thế tộc, bọn họ đều nhao nhao muốn chiếm vị trí động phủ tốt hơn, bởi vậy gian tiểu viện vắng vẻ này chính là nhà của ông ấy.

Vừa đẩy cửa ra, có mấy thứ như chổi, hót rác, ghế đẩu trong tiểu viện nhanh chóng nhảy nhót tới, thậm chí còn có một chiếc ấm đun nước màu đen cũng lảo đảo bước ra.

Lam đạo nhân thấy bọn chúng thì cười rộ lên, lần lượt xoa xoa bọn chúng rồi nói: “Về rồi, ta trở về rồi. Đi thu dọn hai gian phòng, sau đó đun ít nước đi.”

Nghe lời Lam đạo nhân nói, đám chổi, hót rác, ấm đun nước đều sôi nổi rời đi, chỉ có ghế đẩu ở lại, dừng ngay bên cạnh một chiếc bàn đá, khẽ lắc la lắc lư.

“Ngồi đi!” Lam đạo nhân chỉ vào mấy chỗ ngồi bên cạnh bàn đá, sau đó tự mình ngồi xuống cái ghế đẩu lung la lung lay kia. Ông ấy vừa ngồi lên, cái ghế đã không còn lung lay nữa.

Hứa Thuận biết những thứ như chổi với hót rác này đều là tinh quái, cũng chính là một số vật chết tiếp xúc với người lâu sẽ dần sinh ra linh trí.

Cái gọi là “tiếp xúc lâu” áng chừng cũng phải từ mấy trăm năm đến một - hai nghìn năm gì đó, cũng chỉ có tông môn truyền thừa mấy nghìn năm như Thanh Hoa Phái mới có những vật này, bằng không thì cây chổi nhà ai có thể dùng tới mấy trăm năm?

Về phần linh trí, đại khái là linh trí của chúng nó sẽ tương đương với mấy con mèo con chó trong nhà.

Bình thường Lam đạo nhân vẫn luôn đi dạo chơi khắp chốn nên gian tiểu viện này đều do bọn chúng quản lý.

Nơi này cũng là nhà của chúng.

Trong nhận thức của những con tinh quái không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng này, Lam đạo nhân chính là người có vóc dáng cao nhất, chân dài nhất, chạy xa nhất trong số chúng nó.

“Hai người các ngươi cũng ngồi đi, trong núi chúng ta không có nhiều quy củ như vậy đâu.” Lam đạo nhân thấy hai người Hứa Thuận và Tử Tô vẫn đứng bèn chỉ vào băng ghế bên cạnh bàn đá, nói.

“Đúng đúng, trong mắt người muốn phi thăng thành Tiên như ngươi, thì thế gian này làm gì có quy củ?” Lam Đại chưởng môn trợn trắng mắt, nói với giọng điệu mỉa mai châm biếm. Ông ấy nhìn thấy một cái ấm trà bằng sứ trắng bốc lên hơi nóng, sôi nổi đi tới mặt bàn chỗ mình, rót cho mình một chén trà nóng.

“Đa tạ ~” Lam Đại chưởng môn nói với ấm trà.

Ấm trà nghe thấy có người cảm ơn nó, chỉ thấy càng nhiều hơi nóng toát ra từ nắp ấm, nó lại vui vẻ rót cho ba người khác mỗi người một chén trà, sau đó đứng một bên bất động, chỉ có điều cái nắp ấm thỉnh thoảng sẽ tự mình lay động một hồi.

“Nói đi, có chuyện gì?” Lam đạo nhân không tiếp lời Lam Đại chưởng môn, ngược lại còn hỏi thẳng vào vấn đề.

“Một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?” Lam Đại chưởng môn cười hì hì với đối phương lại khe khẽ nhấp một ngụm trà.

“Nghe tin xấu trước đi!” Lam đạo nhân tức giận nói. Đã đến nước này, tên kia còn thích thừa nước đục thả câu!

“Tin xấu thì… ngươi cũng biết đấy, mấy năm trước, Thanh Đào sư thúc đáng yêu của chúng ta đã thượng tế tổ sư, muốn kết làm đạo lữ với ngươi!” Bộ dạng Lam Đại chưởng môn như đang xem kịch vui, nói với vẻ hả hê.

“Tại sao nàng ta lại có thứ đó?” Lam đạo nhân sững người hỏi. Đồ vật dùng để thượng tế tổ sư, trực tiếp nối thẳng đến Tiên giới như vậy, ngay cả ở Thanh Hoa Phái cũng là mặt hàng vô cùng hiếm thấy, ản thân Lam đạo nhân còn không có, tại sao Thanh Đào đạo nhân kia lại có?

“Sư tôn nàng ta để lại cho nàng ta!” Lam Đại chưởng môn nói.

“Không phải sư tôn của nàng ta đã thân tử đạo tiêu, không thể phi thăng sao?” Lam đạo nhân vẫn không hiểu.

“Thế thì đương nhiên là sư tổ của nàng ta để lại cho sư tôn nàng ta!” Lam Đại chưởng môn nói như chém đinh chặt sắt.

“Vậy... thôi, ta hiểu rồi.” Lam đạo nhân suy đoán, có lẽ thứ kia đúng là tín vật của tổ sư vẫn luôn lưu truyền bên phía bọn họ.

“Nhưng chỉ có vậy? Đáng giá sao?”

Chỉ vì, chỉ vì kết thành đạo lữ với ông ấy mà đi mách lẻo với tổ sư?

Lòng dạ của nữ nhân thật khó mà phỏng đoán được.

Lam Đại chưởng môn tiếp tục lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói: “Chuyện đó thì ai mà biết được? Chỉ biết rằng vị sư thúc đáng yêu này đã bảy - tám trăm tuổi, sợ rằng qua một - hai trăm năm nữa cũng sẽ thân tử đạo tiêu. Hành động của nàng ta rõ ràng là có bệnh thì vái tứ phương, muốn ngươi dìu dắt nàng ta đôi chút. Lỡ như nàng ta cũng đột phá cảnh giới Đại Thừa thì sao? Những chuyện này thì tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, chỉ có ngươi là cứ giả vờ như không biết thôi!”

Đạo lữ cũng không phải là tình lữ hay quan hệ phu thê, đạo lữ chỉ có thể câu thông tu vi, trợ giúp lẫn nhau tu hành. Và với tu vi của Lam đạo nhân thì đương nhiên là chỉ có ông ấy đi trợ giúp người khác thôi.

“Nàng ta là sư thúc của ta! Ta đi lại quá gần với nàng ta, lão bất tử ở trên trời sẽ cảm thấy thế nào?” Lam đạo nhân chỉ lên trời, nói.

“Với tính khí của lệnh sư, e là... có thấy cũng không sao cả!” Lam Đại chưởng môn nói.