Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Ngươi...” Sao Thanh Đào đạo nhân lại không biết hôm nay là đêm giao thừa? Nhưng đó chính là lý do khiến nàng tức giận đấy!
Chết tiệt, ngươi làm giá gì chứ?
Làm như người ta thèm muốn ngươi lắm ấy!
Thanh Đào đạo nhân xoay người, giậm chân dỗi hờn rồi dứt khoát bay đi.
Tử Tô nhìn Thanh Đào đột nhiên đến rồi đột nhiên đi như vậy, trong lòng lại không hiểu ra sao.
Sư thúc, sư điệt, một nam một nữ...
Sao sư thúc tổ này với sư tôn mình lại có vẻ có gì đó không được bình thường nhỉ?
Lam đạo nhân thấy Thanh Đào đạo nhân bay đi cũng không đuổi theo. Ông ấy vung tay lên, một chiếc thuyền lá trúc màu xanh lập tức xuất hiện dưới chân ba sư đồ bọn họ. Chiếc thuyền lá nhẹ nhàng phiêu đãng giữa núi non, sau đó bay về phía một ngọn núi. Nơi đó là động phủ của Lam đạo nhân.
Thuyền lá trúc vừa mới bay lên, đi chưa được bao xa đã thấy một tia sáng màu lam bay ra từ ngọn núi cao nhất, dừng lại trên chiếc thuyền của Lam đạo nhân, hóa thành một người.
“Hừ ~ đây không phải Lam Nhiêm sư đệ sao?” Người nọ cười khẽ một tiếng rồi nói. Người này mặc một bộ đạo bào màu lam với lưu quang chói lọi, bên trên có thêu những đường văn vân màu bạc trắng tinh tế nhẵn mịn, thậm chí bên trong những đường văn vân này còn mơ hồ có linh quang chớp động, tựa như có thể dẫn dắt cả phong vân biến ảo.
Nhìn rất giống một mảnh sao trời dịu dàng nhất giữa bầu trời đêm sâu thẳm, lại tựa như khí chất đẹp đẽ ngưng tụ từ sóng biển biếc xanh.
Vừa nhìn đã biết đây là một món pháp bảo rồi!
Ống tay áo rộng thùng thình phiêu dật, nhẹ nhàng lay động theo gió, phối hợp với khuôn mặt gầy guộc của người nọ, còn có cây phất trần mang theo phong cách cổ xưa trên tay, tổng hoà lại lập tức cho ra phong độ nhẹ nhàng hệt như người trong chốn thần tiên.
“Bái kiến chưởng môn sư huynh.” Lam đạo nhân nhìn thấy người này cũng nở nụ cười. Ngoài miệng ông ấy nói “bái kiến” nhưng giọng điệu lại rất tùy ý... Có thể nhận ra ông ấy và vị chưởng môn trước mắt này rất quen thuộc.
“Lam Nhiêm sư đệ trở về sao không nói một tiếng?” Chưởng môn nói: “Nếu không phải ta trông thấy chiếc thuyền lá này quen mắt thì còn tưởng tông môn có khách nhân tới thăm đấy!”
Chưởng môn vừa há miệng, Hứa Thuận đã biết ngay đối phương là người âm dương rồi.
(老阴阳人 – người âm dương: Kiểu người nói năng kì quái, đôi khi thích khiêu khích, châm chọc kẻ khác)
“Ồ...” Lam đạo nhân không ngại gì chưởng môn, cũng nói chuyện kiểu mỉa mai đối đáp: “Nhãn lực của chưởng môn sư huynh tốt thật đấy, chỉ nhìn chiếc thuyền lá này quen chứ không thấy người trên thuyền quen.”
Giọng điệu hai người bọn họ nói chuyện với nhau cực kỳ giống kiểu hai người bạn xấu đã lâu không gặp.
“Ồ nghĩ thông rồi sao? Có người ngày nào cũng đi lang thang bên ngoài, không chịu trở về tông môn, thế mà lúc quay về lại trách người ta không nhận ra mình.” Chưởng môn lắc đầu, nói: “Không đáng làm người, không đáng làm người!”
“Hừ! Vì sao Thanh Đào có thể tìm được ta, trong lòng người nào đó tự rõ.” Lam đạo nhân đáp. Ông ấy đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, trong toàn Thanh Hoa Phái này cũng chỉ có vị chưởng môn trước mắt khi vận dụng pháp bảo “Thanh Hoa Kính” của môn phái là có thể tìm ra tung tích của ông ấy thôi.
Thanh Hoa Kính là pháp khí tìm kiếm tung tích của đệ tử lịch lãm bên ngoài.
“Nếu không nhờ Thanh Đào sư thúc đáng yêu của chúng ta ra tay, ai biết lúc nào ngươi mới chịu trở về!” Chưởng môn khẽ cười nói. Ông ấy còn nhấn mạnh ở hai từ “đáng yêu”, rõ ràng là ông ấy cũng hiểu rất rõ chuyện giữa Thanh Đào và Lam Nhiêm. Hiện giờ lòng ông ấy còn đang vui như mở cờ, không ngừng thổi gió thêm lửa, tận tình bày ra phong thái của một vị chưởng môn thích hóng chuyện.
Chẳng trách Thanh Hoa Phái lại trừu tượng như vậy, thì ra nó trừu tượng là vì có một người không đứng đắn như vậy làm chưởng môn!
Đến đây, xem như Hứa Thuận đã tìm được một trong những nguyên nhân gây nên sự trừu tượng của Thanh Hoa Phái rồi.
Lam đạo nhân nhìn chưởng môn sư huynh vừa lưu manh vừa trơ tráo trước mắt, trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nếu không phải trên người tên nhãi ranh trước mắt này có mấy món pháp bảo tổ truyền của Thanh Hoa Phái, lại cộng thêm tu vi của đối phương cũng là Nguyên Thần đỉnh phong thì Lam đạo nhân đã dứt khoát xông tới, đè tên nhãi này xuống đất đánh cho một trận từ lâu rồi.
Không ai ngờ được, trong đời chữ Lam, ông ấy lại tu tới cảnh giới Đại Thừa. Mà càng khiến người ta không ngờ tới là trong đời chữ Lam, kẻ lên làm chưởng môn lại là người này.
“Hai đứa này chính là đồ đệ ngươi vừa mới thu à? Lần trước là Khoai Tím với Thì Là rồi, lần này là cái gì đây?” Chưởng môn nghiêng đầu, nhìn hai người đang bị cơ thể khổng lồ của Lam đạo nhân che mất, hiếu kỳ hỏi.
“Đây là Lam Đại chưởng môn, cũng là sư huynh của vi sư!” Lam đạo nhân quay đầu nói với Hứa Thuận và Tử Tô. Chỉ cần nghe Lam đạo nhân đặc biệt nhấn mạnh nói đối phương không chỉ là chưởng môn mà còn là sư huynh của mình, Hứa Thuận và Tử Tô đã lập tức hiểu ra mối quan hệ giữa Lam Đại chưởng môn và sư tôn tuyệt đối không cạn rồi.
Bọn họ đồng thời hành lễ, lớn tiếng nói:
“Tử Tài bái kiến chưởng môn!”
“Tử Tô bái kiến chưởng môn!”
“Được! Rất có tinh thần!” Đầu tiên, chưởng môn gật đầu nói rồi tiện tay lấy ra hai chiếc ngọc bài ném cho hai người Hứa Thuận và Tử Tô, chờ hai người nhận ngọc bài xong xuôi lại lên tiếng: “Lần đầu gặp mặt, chờ bái lạy tổ sư xong, tất cả mọi người đều ăn một bát cơm. Còn nữa, các ngươi có thể gọi ta là Lam chưởng môn, không được gọi ta là Đại chưởng môn!”
Hứa Thuận lập tức nghĩ trong lòng, quả nhiên là chưởng môn không đứng đắn, gì mà “Đều ăn một bát cơm [1]” chứ.
“Rong Biển? Tía Tô?” Lam Đại chưởng môn suy nghĩ một lát rồi ôm vai bá cổ Lam đạo nhân, nói: “Rong Biển với Tía Tô đều là thức ăn chay! Không giống với sở thích của sư đệ ngươi tí nào!”
Lam đạo nhân thích ăn thịt, đương nhiên là ông ấy cũng biết chuyện này.
-----------------
[1]: 一碗饭 - một bát cơm là tên của một hình thức bán phiếu cơm, lấy kinh phí quyên tiền cứu trợ của Trung Quốc, người sử dụng phiếu ăn có thể đến những nhà ăn được chỉ định để ăn một bát cơm chiên, khoản tiền còn lại sau khi trừ đi phí tổn cho một bát cơm chiên kia sẽ được dùng toàn bộ để cứu trợ nạn dân Trung Quốc.