Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hứa Thuận nhìn Tử Tô, Tử Tô nhìn hắn.

Hứa Thuận nhìn Quản đạo trưởng, Quản đạo trưởng nịnh nọt nhìn hắn, dù tu vi của Quản đạo trưởng cao hơn hắn.

Đương nhiên Quản đạo trưởng phải nịnh nọt Hứa Thuận, ai bảo Hứa Thuận có một vị sư tôn tốt chứ?

Nhìn thấy nụ cười nịnh nọt của Quản đạo trưởng, trong lòng Hứa Thuận như có điều ngộ ra. Thì ra ta mới là quyền quý! Có phải trong mắt người trông miếu Hứa Thuận hắn cũng giống như một tên con cháu nhà quyền quý, Tiên nhị đại hay không?

Rồi vì đắc tội với hắn nên mới có kết cục thế này?

Còn hắn, nên lựa chọn nhập gia tùy tục, đi theo đạo đức quan và giá trị quan của thế giới này, hay lựa chọn kiên trì theo quan niệm đạo đức ở kiếp trước của mình?

Nên lựa chọn trở thành tu sĩ Tử Tài hay là Hứa Thuận của kiếp trước?

“Ngày tuyết lớn thế này mà ném người ra ngoài cũng không quá thỏa đáng.” Cuối cùng, Hứa Thuận vẫn cười nói: “Nếu đã làm vậy rồi, ngươi cũng thuận tiện đi tìm người chữa trị cho hắn đi. Xung đột giữa ta và hắn đã qua rồi, vì sao ngươi vẫn còn rối rắm như thế?”

Hứa Thuận đã đưa ra lựa chọn của mình. Nếu hắn lựa chọn nhập gia tùy tục thì hắn chính là tu sĩ Tử Tài, nhưng một tu sĩ như vậy thì có gì khác biệt so với nhóm người Tử Tô, Tử Thử?

Đó không phải là hắn.

Cũng không phải là “Ta”.

Hắn phải làm tu sĩ Hứa Thuận!

Hắn không tình nguyện từ bỏ tín niệm của mình, cũng không muốn như nước chảy bèo trôi, gặp sao hay vậy!

“Xin nghe lời khách quý!” Quản đạo trưởng nghe Hứa Thuận nói vậy cũng không rối rắm chuyện của người trông miếu nữa.

Chỉ cần khách quý không ngại thì người trông miếu sống cũng được, chết cũng được. Nhưng chỉ cần khách quý để ý thì người trông miếu kia nhất định phải chết.

Tử Tô nhìn thoáng qua sư huynh nhà mình, trong lòng nghĩ thầm tâm tính sư huynh nhà mình như thế, ngày sau tất sẽ chịu thiệt thòi lớn! Không biết Đại sư huynh và Nhị sư huynh là người thế nào đây?

Sau một bữa cơm no, không quan tâm xem Quản đạo trưởng còn bố trí gì phía sau, Hứa Thuận và Tử Tô đã trở về phòng bắt đầu bài tập mỗi ngày. Chờ đến ngày thứ hai, mặt trời vừa mới lên, nhóm ba người bọn họ đã tiếp tục xuất phát, đi về phía Bắc, càng đi về phía Bắc trời càng lạnh, đi được khoảng chừng bảy - tám ngày thì tới một thôn trang.

Thôn nọ tên là thôn Thanh Hoa.

“Tới rồi, chúng ta đã đến tông môn.” Lam đạo nhân nói.

“Hả?” Hai người Hứa Thuận và Tử Tô có phần sững sờ khi nhìn thấy thôn trang bình thường trước mặt.

Không phải chứ, đây là Thanh Hoa Phái sao?

Hứa Thuận nhìn thấy rõ ràng, thôn này không lớn, bên trong chỉ có mấy chục hộ gia đình được phân bố ở hai bên một dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy. Bốn phía xung quanh thôn là ruộng đồng mênh mông bát ngát, bị tuyết lớn bao phủ. Phòng ốc trong thôn đều được xây từ gạch đất và gạch xanh, nhìn rất bình thường, không giống môn phái tu tiên gì cả.

Hứa Thuận biết Thanh Hoa Phái là đại phái có lịch sử lâu đời trong Tu Tiên giới, từng có không biết bao nhiêu vị tu sĩ phi thăng đến Tiên giới. Bởi vậy hắn đã từng tưởng tượng vô số lần xem Thanh Hoa Phái trông sẽ như thế nào?

Là nằm sâu trong tiên sơn, trong quần sơn ư?

Hay là một hòn đảo nổi lơ lửng trên bầu trời?

Dù sao cũng không phải như vậy chứ?

Lam đạo nhân không nói gì, chỉ đi về phía trước, Hứa Thuận và Tử Tô cũng nhanh chóng đuổi theo. Âm thanh bàn chân bọn họ giẫm lên tuyết tất nhiên đã làm kinh động tới người trong thôn.

Có người nghe tiếng rồi chạy ra ngoài xem thử, sau khi nhìn thấy ba người Lam đạo nhân, tất cả đều im lặng đứng một bên hành lễ.

Lam đạo nhân chỉ khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó dẫn theo hai tên đồ đệ đi tới phía trước một bức tường trong thôn. Đó là một tấm bích họa đã phai màu, bên trên có vẽ nhật nguyệt tinh tú, núi non trùng điệp, giữa những dãy núi kia lại có một thôn làng bình dị, trong thôn làng ấy cũng có một bức bích họa.

Nội dung bức bích họa kia là gì thì không thấy rõ.

“Cùng vi sư vào trong thôi.” Nói xong, Lam đạo nhân rảo bước đi về phía bức bích họa kia, giống như đang đi vào một thế giới khác.

Hứa Thuận và Tử Tô nhìn thoáng qua nhau, cũng đồng thời đuổi theo.

Sau đó, bọn họ đi tới tông môn Thanh Hoa Phái.

Giữa núi non vây quanh có một ngọn núi sừng sững cao vời, xuyên thẳng mây xanh, bốn phía mây mù lượn lờ, lúc ẩn lúc hiện, hệt như tiên cảnh.

Trong núi suối chảy róc rách, thác nước đổ xuống, tiếng nước và tiếng gió đan vào nhau hóa thành một khúc tiên nhạc du dương, quanh quẩn mãi bên trong sơn cốc.

Từ xa nhìn lại, trên ngọn núi này có rất nhiều cung điện lầu các, nhưng hết thảy chỉ có thể thấy được một góc, mái cong vút lên, không thấy người trong núi.

Cổ mộc che trời, kỳ hoa dị thảo sinh trưởng khắp nơi trong núi, mùi thơm nhàn nhạt đánh thẳng vào vị giác của Hứa Thuận. Vừa rồi, khung cảnh xung quanh hắn vẫn là cảnh đồng tuyết phủ trắng xóa, ai ngờ chỉ trong thoáng chốc tầm mắt của hắn lại bị cảnh đẹp lấp đầy, chóp mũi toàn là mùi cỏ cây thơm ngát.

Đây con mẹ nó mới là môn phái tu tiên chứ!

Hắn còn chưa kịp cảm khái đã nghe thấy một giọng nói êm tai vang lên: “Lam Nhiêm, ngươi còn biết trở về à?”

Giọng nói này rất quen tai, dường như trước kia đã từng nghe thấy rồi.

Rất nhanh, một bóng dáng xinh đẹp đã từ trên ngọn núi xa xa nhẹ nhàng bay tới trước mặt Lam Nhiêm. Tướng mạo siêu phàm thoát tục, khuynh quốc khuynh thành, nàng chính là sư thúc tổ Hứa Thuận từng gặp lúc trước - Thanh Đào đạo nhân.

“Lam Nhiêm bái kiến sư thúc.” Lam đạo nhân hành lễ với Thanh Đào đạo nhân, vừa quy củ vừa có vẻ xa cách.

“Tử Tài bái kiến sư thúc tổ!” Hứa Thuận thấy Lam đạo nhân hành lễ cũng lớn tiếng hô.

Tử Tô thấy Hứa Thuận hành lễ cũng hô theo: “Tử Tô bái kiến sư thúc tổ!”

“...” Thanh Đào nhíu mày nhìn Hứa Thuận và Tử Tô.

Hai người các ngươi rống to như vậy để làm gì?

“Lam Nhiêm! Không phải lần trước ngươi đã đồng ý với ta, năm nay nhất định sẽ quay về sơn môn sao?” Thanh Đào đạo nhân tức giận hỏi.

“Đúng vậy! Là năm nay trở về! Không phải ta đã về rồi sao?” Lam đạo nhân bình thản đáp.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ba mươi tháng Chạp, cũng chính là đêm giao thừa!