Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 74. Nhân Gian Khắp Chốn Đều Bất An!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nàng hiểu rõ, Lam đạo nhân là một vị tu sĩ đứng đắn, một tu sĩ du lịch nhân gian hồng trần, cho nên những kinh nghiệm chỉ người từng trải mới có, đi hỏi mấy người như vậy sẽ không tìm được đáp án.

Hồng trần với bọn họ vốn chỉ là quá trình chứ không phải kết quả.

Về phần vấn đề tu hành, nàng có thể trở lại quê nhà hỏi lão tổ tông, không cần đi hỏi vị đạo nhân này, dẫu sao cách tu hành của miêu yêu và con người vẫn có điều khác biệt.

Sau khi không có được đáp án mình muốn, mèo trắng thấy rất thất vọng, nhưng ngoài miệng nàng lại nói: “Không biết Chân Nhân định ở lại Từ Châu du ngoạn mấy ngày?”

“Sao thế, muốn đuổi ta đi à? Mai ta sẽ đi.” Lam đạo nhân cười nói.

“Nếu Chân Nhân không chê thì có thể đến phủ của nô gia nghỉ ngơi mấy ngày.” Mèo trắng khách sáo nói.

“Ồ, hôm nay đã là lần thứ hai có người mời ta đến phủ đệ của mình rồi.” Lam đạo nhân vẫn cười nói. Ông ấy biết mèo trắng mời như thế chỉ là khách sáo mà thôi.

Mèo trắng đang định lên tiếng cáo từ, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì bèn nói: “Xin hỏi Chân Nhân, người đầu tiên mời Chân Nhân là ai?”

Lam đạo nhân nghĩ một lát rồi nói: “Hình như tên là Lai Phúc.”

“Lai Phúc chính là quản sự trong phủ nô gia.”

Quản sự của một con mèo lại là một con người? Rốt cuộc là trong nhà người có một con mèo yêu, hay là trong nhà mèo có một con người đây? Lam đạo nhân quan sát trên thân con mèo trắng không có khí tức huyết sát, cũng rất khó phân biệt được điều này.

“Nếu là Lai Phúc đã mời, giờ nô gia lại mời thêm lần nữa, hẳn đây đều là duyên phận, sao Chân Nhân không rời giường tới phủ của ta một chuyến?” Mèo trắng lại mở miệng nói. Nàng không biết chuyện quản sự nhà mình đã từng mời đạo sĩ tới cửa.

Lam đạo nhân mở miệng từ chối: “Không cần.”

Có thể khiến quản sự đi khắp nơi mời đạo sĩ có pháp lực trở về như vậy, hẳn là trong nhà con mèo trắng này đang có sự cố. Mà con mèo trắng trước mặt lại mở miệng mời ông ấy thêm một lần nữa như vậy, tất nhiên cũng có mục đích này.

Nhân gian khắp chốn đều bất an.

Trốn trong núi sâu đương nhiên sẽ thanh tĩnh, nhưng ở giữa chốn hồng trần mà vẫn giữ được tâm thế thanh tĩnh như cũ mới là điều khó có được.

“Ngươi đi đi!” Lam đạo nhân quay đầu nhìn vào cảnh tượng tuyết bay khắp thành Từ Châu, lạnh nhạt nói.

Mèo trắng nào thú vị bằng tuyết trắng?

“Chân Nhân...” Mèo trắng vẫn muốn dùng giọng điệu mềm mại kia mời mọc, nhưng ngước mắt nhìn lên lại thấy Lam đạo nhân đã không thèm để ý tới mình nữa rồi. Nàng cũng không dám cưỡng ép làm nũng, e rằng hành động này sẽ khiến Lam đạo nhân càng không thích mình hơn, đành phải lùi lại phía sau.

Chờ đến khi nàng trở lại phủ của mình, hỏi thăm quản sự lại là chuyện khác rồi.

Lúc ấy, hai người Hứa Thuận và Tử Tô đang hăm hở ăn chực uống chực nhà người ta, cũng chẳng trách bọn họ được thịt khô và lương khô quá khó ăn mà.

Quản đạo trưởng mở tiệc chiêu đãi, cũng đồng thời tiếp khách luôn. Lúc này, ba người bọn họ đang vây quanh một chiếc nồi đồng nóng hôi hổi, ăn một món giống như lẩu. Ăn lẩu trong ngày tuyết rơi trắng trời, đúng là cách hưởng thụ tuyệt vời.

“Kỷ Nhai kia là con cháu một gia tộc đã lụi bại trong thành, ta thấy hắn biết ăn nói nên mới giữ lại làm quản sự trong miếu.” Quản đạo trưởng nói với vẻ nịnh nọt: “Vừa rồi gã không có mắt, đã khiến khách quý không vui, ta vừa sai người đánh gãy hai chân hắn rồi đuổi hắn ra khỏi miếu Thành Hoàng rồi.”

Kỷ Nhai chính là người trông miếu vừa nãy đã xảy ra xung đột với Hứa Thuận trong đại điện.

“Chuyện này... Đâu cần phải làm đến mức này?” Hứa Thuận không ngờ chỉ vì xảy ra tranh cãi với hắn, lại khiến người trông miếu rơi vào kết cục như vậy. Ngày tuyết lớn như thế còn bị đánh gãy hai chân, đây không phải là muốn mạng người sao?

Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.

Hứa Thuận có chút không đành lòng.

Dù một đường hắn đã hành tẩu nghìn dặm, thấy qua phong thổ khắp nơi nhưng Hứa Thuận vẫn cảm thấy bản thân không hợp với thế giới này.

Thế giới này còn rơi vào cục diện Ngũ đại Thập quốc, mấy năm trước những quốc gia như Lương, Ngụy, Yến, Triệu gì đó đều tự chiếm lấy một vùng, nhưng mấy năm nay thì yên tĩnh hơn nhiều.

Thời loạn thế, không ai coi người là người nữa.

Một cái mạng người, vận mệnh của một con người, chỉ bị một cơn gió thổi qua là không còn.

Nhìn từ góc độ của người trông miếu, gã cũng không làm gì sai cả, gã chỉ dựa theo thân phận của mình để làm chuyện mà mình cần làm thôi, đó là bảo vệ lợi ích của miếu Thành Hoàng. Nhưng vì vị khách quý Hứa Thuận này, gã lại trực tiếp trở thành vật hi sinh mắt mù đắc tội với khách quý.

Từ góc độ của Hứa Thuận, cách làm việc của người trông miếu tuy ngang ngược nhưng cũng không đến mức phải đánh gãy chân rồi ném khỏi miếu Thành Hoàng như vậy.

“Ngươi làm như thế có nghiêm trọng quá không?” Hứa Thuận suy nghĩ một lát rồi nói.

“Chuyện này...” Quản đạo trưởng thực sự sững sờ, gã không ngờ mình vỗ mông ngựa lại vỗ lên đùi ngựa rồi.

“Sư huynh, hắn nên bị phạt.” Tử Tô cũng lên tiếng.

Khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua đã khiến Tử Tô cảm nhận được sư huynh nhà mình có chút lải nhải dài dòng, nói chính xác hơn là lòng dạ đàn bà. Gã từng lưu lạc khắp chân trời góc biển, cho nên những chuyện bản thân từng chứng kiến, từng tiếp xúc có nhiều khi chính là điều mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi...

Vì tranh giành cơ hội tu tiên mà phụ tử bất hòa, huynh đệ tương tàn cũng không phải là chuyện hiếm. Ngay cả chuyện gã bị người ta đánh gãy chân kia, không phải cũng không tìm được chỗ nào để đòi công bằng cho mình đấy sao?

Người trông miếu đã đắc tội với bọn họ, đây là sự thật. Mà đắc tội với người mình không nên đắc tội thì bị đánh gãy chân rồi ném ra khỏi miếu Thành Hoàng, mặc cho số phận an bài cũng là chuyện nên làm.

Theo gã nhận thấy, đây là cách trừng phạt vô cùng hợp lý.

Nếu sư huynh nhà mình xin tha cho người trông miếu, loại hành động này chẳng những không cho thấy sư huynh nhân từ mà ngược lại, sư huynh nhà mình còn bị người khác đánh giá là có lòng dạ đàn bà.