Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 73. Vật Đổi Sao Dời, Cảnh Còn Người Mất!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lúc ấy, Lam đạo nhân không thể miêu tả cảm nhận của mình được, nhưng về sau ngẫm lại mới biết, đó chính là cảm nhận của hạnh phúc và vui sướng.

Từ đó về sau, dù tu vi của ông ấy đã đến cảnh giới Thông Thần có thể tích cốc, thì ngày thường ông ấy vẫn thường xuyên ăn thịt.

Cũng vì chuyện này, ông ấy đã bị không ít sư huynh đệ chê cười.

Lam Nhiêm thích ăn thịt, quỷ chết đói Lam Nhiêm, Lam Nhiêm nhà quê vân vân… tất cả chúng đều là biệt hiệu của ông ấy.

Hiện giờ ông ấy sắp phi thăng rồi, mà những sư huynh đệ từng chê cười ông ấy phần nhiều đã không còn nữa.

Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.

Lam đạo nhân đang suy nghĩ về quá khứ, bỗng nhiên lại phát hiện ra một vật nhỏ đang tới gần mình. Thứ đó là một con mèo màu trắng. Chân nó rất ngắn, chân ngắn lại chạy như bay trong lớp tuyết dày, khiến thân thể nó nằm sấp trong tuyết, cũng khiến người ta gần như không thể phân biệt được đâu là tuyết đâu là mèo. Nhưng nó có hai con mắt giống như ngọc bích, làm người ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nó, cũng nhớ kỹ nó.

Lúc này, mèo trắng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Lam đạo nhân nằm phía trên miếu thờ. Nếu không phải gió tuyết không thể rơi xuống người Lam đạo nhân thì mèo trắng cũng không thể phát hiện ra phía trên miếu thờ có người.

Nàng là Yêu tu cảnh giới Long Hổ, khắp thành Từ Châu này, không ai bằng nàng! Hôm nay lúc nàng đang ở trong phủ bỗng nhiên lại cảm nhận được một thứ gì đó từ miếu Thành Hoàng bên kia, tản ra áp lực, ép cho nàng không thở nổi.

Mèo rất mẫn cảm.

Suy tư thật lâu, cuối cùng nàng đã quyết định đi qua bên đó xem thử. Nàng rất cẩn thận, còn cố ý biến ra nguyên hình đi lại trong tuyết, hẳn là không có ai lại tàn nhẫn đến độ ra tay với một con mèo trắng đáng yêu đâu?

Chờ nàng cẩn thận đi đến miếu Thành Hoàng, không ngờ người kia lại nằm phía trên miếu thờ.

Thật tiêu sái!

Lam đạo nhân liếc mắt nhìn con mèo trắng bên dưới một cái rồi lại tiếp tục ngắm tuyết, tựa như con mèo trắng kia thật sự là một con mèo trắng.

Một con mèo nhỏ.

Mèo trắng bị ánh mắt của Lam đạo nhân nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra tu vi của Lam đạo nhân sâu không lường được.

Đây là một vị cao nhân! Không thể trêu vào!

Nàng xoay người muốn đi, đột nhiên bước chân khựng lại.

Tu vi của vị cao nhân ấy sâu không lường được, có lẽ là tồn tại hiểu rộng biết nhiều, có thể giải đáp được nỗi nghi hoặc trong lòng nàng.

Vì thế, nàng cẩn thận tới gần miếu thờ, Lam đạo nhân không có phản ứng gì.

Nàng cẩn thận bò lên miếu thờ, Lam đạo nhân vẫn không có phản ứng.

Nàng giẫm lên mái cong trên miếu thờ, đi tới trước mặt Lam đạo nhân, lúc này, Lam đạo nhân đã có phản ứng.

“Meo meo ~ meo meo ~” Lam đạo nhân phát ra tiếng gọi mèo.

“...”

Vẻ mặt con mèo trắng ấy không có lấy một chút biến hóa nào, nhưng ánh mắt không tự chủ được khẽ lóe lên vẻ khinh bỉ... Ngươi biết rõ ta không phải mèo bình thường mà!

Nhưng con mèo trắng nọ vẫn tới gần Lam đạo nhân, còn dùng mũi ngửi thử Lam đạo nhân.

Thanh đạm, cao nhã, tinh thuần, yên tĩnh. Ai có thể ngờ một tên béo ú lõa lồ thân trên lại có mùi vị thế này? Không còn gì để nghi ngờ nữa, tên béo trước mắt thật sự là một cao nhân!

“Chân Nhân ở trước mặt, tiểu nữ tử hữu lễ.” Mèo trắng mở miệng nói. Thanh âm của nàng mềm mại như giọng nói của một tiểu thư khuê các.

“Ồ? Hạnh ngộ!” Lam đạo nhân thấy mèo trắng nói chuyện cũng trở nên nghiêm túc hơn không ít, ôn hòa đáp lại.

Với người và với mèo, thái độ của ông ấy không hề giống nhau.

“Chân Nhân chí hướng cao xa, đi du lịch khắp thiên hạ, chắc hẳn tri thức uyên bác, trí tuệ hơn người. Tiểu nữ có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?” Mèo trắng ngồi trước mặt Lam đạo nhân, cái đuôi mèo nhẹ nhàng quấn quanh chân mình. Đầu tiên nàng hung hăng khen ngợi đối phương một phen, sau đó mới lên tiếng hỏi.

Đương nhiên nàng cũng biết đạo lý đối nhân xử thế.

“Gặp được chính là duyên, mời nói đi.” Lam đạo nhân nằm nghiêng, liếc nhìn con mèo trắng rồi nói. Ông ấy cũng không ngại chỉ điểm cho vãn bối tu hành.

“Chân Nhân. Người ta đều nói nam truy nữ cách một ngọn núi, nữ truy nam cách một tầng sa. Vì sao ta đã biểu đạt tâm ý với Tiểu Lưu nhưng y vẫn không nhận ra chứ?” Mèo trắng lắc đầu nói.

“...”

Ngươi hỏi vấn đề này thì làm sao ta biết được? Câu hỏi của mèo trắng đã chuẩn xác chạm vào điểm mù của Lam đạo nhân rồi.

“Xin lỗi, ta chưa từng theo đuổi người khác nên không hiểu lắm.” Lam đạo nhân lắc đầu đáp.

Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết. Không biết cũng không có gì mất mặt.

“Chẳng lẽ đạo trưởng anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm như thế mà lại không có người theo đuổi đạo trưởng sao?” Mèo trắng nhìn Lam đạo nhân tỏ vẻ Versailles, nói.

(凡尔赛 – Versailles có nghĩa là đề cao hoặc coi thường một điều gì đó một cách chế nhạo, thường chỉ người vô ý khoe khoang dù trước đó có phàn nàn các kiểu)

Với ánh mắt Yêu tộc của nàng, Lam đạo nhân đúng là loại “anh đẹp trai” mà bản thân không với tới nổi kia. Thế nhân thường nói, quyền lực là thứ xuân dược tốt nhất. Như vậy tu vi ở Tu Tiên giới thì sao?

Tu vi cao chính là đẹp trai!

Không có một bệnh mèo nào hết.

“Xin lỗi. Số lần được theo đuổi quá nhiều, có đôi khi ta cũng không chú ý tới.” Lam đạo nhân nói.

“...”

Mèo trắng không còn lời nào để nói nữa. Thì ra vừa rồi không phải Versailles, hiện tại mới là Versailles. Có phải anh chàng siêu đẹp trai này đang cố ý trêu đùa nàng hay không?

Nàng đảo mắt một cái lại lên tiếng nói: “Ta có một vị tỷ tỷ là mỹ nhân trời sinh, giờ đang ở chốn khuê phòng. Nếu cao nhân không chê, ta có thể để vị tỷ tỷ đi theo cao nhân. Không cầu có danh phận, chỉ cầu có thể thường xuyên bầu bạn bên cạnh Chân Nhân, giúp Chân Nhân bớt phần tịch mịch.”

Lam đạo nhân không ngờ mèo trắng lại giới thiệu một con mèo cái khác cho mình, ông ấy dở khóc dở cười nói: “Xin lỗi, ta không nuôi mèo. Nếu ngươi có vấn đề về tu hành thì cứ việc hỏi. Vấn đề khác thì thôi, quả thật ta không biết.”

Mèo trắng muốn gả vị tỷ tỷ đang tranh giành Tiểu Lưu với mình đi, nhưng lại nghe Lam đạo nhân từ chối.