Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vừa rồi Lam đạo nhân không vui, Hứa Thuận sinh lòng thương hại nên mới đặt câu hỏi thay gã. Gã ở một bên nghe Lam đạo nhân nói chuyện, đã cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng.
Quỳ là biểu thị thái độ.
Nhưng hiện giờ thì khác, giờ là Hứa Thuận có vấn đề muốn hỏi gã.
Quản đạo trưởng cũng không đứng lên, chỉ đưa mắt nhìn về phía Lam đạo nhân. Lúc này, Lam đạo nhân vẫn đứng quay lưng về phía gã, không nói gì, cũng không nói là gã không được đứng lên.
Với Lam đạo nhân, đây chỉ là chuyện nhỏ, cứ giao cho đồ đệ xử lý là được... Vừa rồi ông ấy không vui là vì ông ấy thể hiện thiện ý với người khác, nhưng người khác luôn được một tấc lại muốn lấn thêm một thước.
Đó là chuyện thường tình của con người, ông ấy cũng quen rồi.
Vì chút chuyện nhỏ nhặt như thế mà không vui, không đáng.
Vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà tức giận, cũng không đáng.
Vì một chút chuyện nhỏ như thế giết người, lại càng không đáng.
Đây đều là một vài tình huống trên con đường tu hành mà thôi, không thể gây ảnh hưởng gì tới ông ấy được.
“Các ngươi chớ quên bài tập hôm nay!” Lam đạo nhân quay người dặn dò Hứa Thuận và Tử Tô: “Ta đi ngắm tuyết đây!”
“Vâng thưa sư tôn!” Hứa Thuận và Tử Tô cùng hành lễ.
Lam đạo nhân xoay người rời đi. Chờ ông ấy đi rồi, Hứa Thuận bèn đỡ Quản đạo trưởng đứng lên, tiếp tục hỏi: “Miếu này là thế nào? Không có Quỷ Thần ở đây, vẫn có thể xây được ngôi miếu quy mô tới mức này sao?”
“Việc này nói ra thì rất dài dòng.” Quản đạo trưởng ôm quyền cảm tạ, nói: “Mấy năm trước, bần đạo mới tới Từ Châu. Còn nhớ lúc đó, đã nhìn thấy Từ Châu có yêu nhân giả thần giả quỷ, mê hoặc lòng người. Mấy tên yêu nhân kia có thân phận khác nhau, nhưng đều không có pháp lực, cũng không phải tu sĩ, chỉ biết dùng yêu ngôn hoặc chúng, giỏi về lừa bịp người khác, khiến cho người của toà thành này quay mòng mòng.”
“Ta thấy thế mới đi hỏi thăm khắp nơi, tìm kiếm chứng cứ, vạch trần bọn họ ngay tại đại điển mừng thọ Thành Hoàng. Vì cảm tạ ta nên dân chúng trong thành đã để ta làm giám viện của miếu Thành Hoàng.”
Hứa Thuận và Tử Tô nghe xong không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Yêu nhân giả thần giả quỷ mê hoặc lòng người không giả, nhưng ngươi là đạo nhân từ nơi khác đến, sau khi vạch trần chuyện đó, ai ngờ lại lựa chọn ở lại làm giám viện cho nơi này, sợ là bản thân câu chuyện ấy cũng có chút mờ ám?
“Bọn họ không có pháp lực mà vẫn có thể mê hoặc lòng người, thật là...” Hứa Thuận đang muốn mắng chửi, đột nhiên lại không nói ra được.
Hắn vừa nhớ đến kiếp trước. Kiếp trước của hắn, khoa học kỹ thuật và vật chất phát triển như vậy mà vẫn có rất nhiều người tin vào tôn giáo, tin vào thần tiên, nhất là một số quốc gia bên kia đại dương. Khoa học kỹ thuật và vật chất phát triển cũng không thể đánh tan ngu muội, huống chi thế giới này thật sự có tu sĩ, có pháp lực, có Quỷ Thần?
Tất nhiên sẽ có người đi đường tắt, giả thần giả quỷ, dùng chút ảo thuật hạng ba “Vô thường đào mệnh”, “Nấu quỷ trảm yêu” để lừa người, sau đó tích tụ tài phú, khoanh vùng xây miếu, lại dùng tiền tài mở đường, thu mua giới quyền quý bản địa, chẳng cần mấy năm đã trở thành bá chủ một phương.
Đến lúc đó, quyền quý toàn thành phất cờ hò reo vì hắn, tăng cường thanh thế cho hắn, ai còn dám nói hắn là giả nữa?
Ai dám nói là không có Thần?
Mà tu sĩ Thông Thần như Quản đạo trưởng, nhìn lên không bằng ai nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, trước kia hầu như gã đều lưu lạc khắp thiên hạ, sau khi tới thành Từ Châu này, nhận ra sự thật đằng sau miếu Thành Hoàng mới bắt đầu có ý nghĩ khác. Gã dùng chút thủ đoạn vạch trần yêu nhân nói dối rồi lắc mình một cái biến thành giám viện miếu Thành Hoàng.
Từ đó, mỗi ngày đám người lui tới xung quanh đều là quan lại quyền quý, dưới trướng còn có tôi tớ sai sử, tốt hơn rất nhiều so với quá trình đi lưu lạc khắp thiên hạ kia.
Chuyện thế này, trên đường đi Hứa Thuận đã trông thấy quá nhiều.
Tu sĩ tầng dưới chót tại Tu Tiên giới, hoặc nói cách khác là đám tán tu đều sinh tồn như vậy. Bản thân không có hy vọng Thành Tiên, chỉ có thể tìm một nơi an thân, tu hành thật tốt, tranh thủ sớm ngày lên tới Kim Đan, hưởng năm trăm năm thọ nguyên. Dù không thể lên đến Kim Đan kỳ thì tu sĩ Thông Thần kỳ cũng có hai trăm năm thọ nguyên, cũng muốn hưởng thụ mỗi ngày!
Trường hợp như Tử Tô, gặp Lam đạo nhân rồi được Lam đạo nhân thu vào môn hạ cực ít hiếm thấy.
“Hai vị đạo huynh, sắc trời đã tối, không bằng hãy để ta thiết yến khoản đãi hai vị đạo huynh.” Quản đạo trưởng dè dặt nói: “Nếu được tôn sư nể mặt thì không còn gì tốt hơn.”
Gã đâu có muốn mở tiệc chiêu đãi Hứa Thuận và Tử Tô, rõ ràng là muốn mở tiệc chiêu đãi Lam đạo nhân thì có.
Đúng là kẻ lõi đời! Không chịu buông tha bất cứ cơ hội lôi kéo làm quen nào.
Hứa Thuận liếc gã một cái, lạnh nhạt nói: “Chút tâm tư ấy của ngươi sao có thể giấu giếm được sư tôn? Sư tôn không thích thấy ngươi, sợ là sẽ không tới. Chúng ta ăn đi.”
“Chính là đạo lý này!” Tử Tô phụ họa.
Rốt cuộc, hai người bọn họ cũng có thể ăn mảnh ngay trước mặt Lam đạo nhân rồi.
…
Sắc trời đã tối.
Trên bầu trời tuyết bay lất phất, toàn thành bị bao phủ bởi bức màn tuyết phủ, khiến cho bầu trời vốn tối đen lại không đen tối lắm.
Trời đất sầm sì, không biết là ban ngày hay đêm tối.
Lam đạo nhân đứng ở nơi cao nhất miếu Thành Hoàng, vẫn bày ra bộ dáng nằm nghiêng, để trần thân trên, nhìn gió tuyết bay đầy thành.
Đúng là Quản đạo trưởng mời tiệc, nhưng Hứa Thuận không đi gọi ông ấy, vì Hứa Thuận biết chắc chắn là Lam đạo nhân sẽ không đi. Tuy Lam đạo nhân thích đồ ăn ngon, nhưng càng thích ăn uống thoải mái hơn. Đây cũng là sự thấu hiểu giữa sư và đồ.
Trong gió tuyết đầy thành, Lam đạo nhân nhớ lại thời điểm mình còn bé. Ông ấy thích thưởng thức mỹ thực, mỹ thực sẽ khiến ông ấy nhớ lại lần đầu tiên mình được ăn thịt khi còn bé. Lần đầu tiên, được cảm nhận miếng thịt toả ra mùi thơm trong miệng khiến ông ấy có cảm giác vừa kinh ngạc vừa kỳ diệu.
Không ngờ trên thế giới này lại có đồ ăn ngon như vậy!
Ăn ngon hơn nhiều so với đậu xanh hầm nhừ hay cháo rau gì đó!