Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Còn có một vị Thần là ‘Thần’ trong Quỷ Thần, cũng có thể xưng là ‘Thần’ của hương hỏa.” Lam đạo nhân nhìn bức tượng Thành Hoàng rồi nói.
“Sư tôn, liệu có loại Thần này không?” Hứa Thuận suy nghĩ một lát rồi nói: “Có một loại tồn tại sáng tạo ra toàn bộ thế giới, nắm giữ toàn bộ thế giới. Không gì hắn không làm được, không gì không biết, chí cao vô thượng, tồn tại trong quá khứ hiện tại và tương lai. Tất cả mọi người đều phải ca tụng hắn, thờ phụng hắn.”
Lần này đến lượt Lam đạo nhân kinh ngạc nói: “Cái này cũng được xưng là ‘Thần’ à?”
“Thế này không nên được gọi là ‘Thần’ sao?” Hứa Thuận nói: “Thần như vậy quản lý Thiên Đạo...”
“Ha ha ~” Lam đạo nhân cắt ngang lời Hứa Thuận, cười nói: “Không có thứ như vậy đâu. Loại tồn tại này, ngay cả đám lừa trọc quen thói khoác lác kia cũng không dám nói khoác như vậy.”
“...”
Sư tôn, người lại đang bôi đen đám lừa trọc rồi.
Hứa Thuận hỏi: “Vì sao?”
“Đầu tiên, bất kể là Đạo môn hay Phật môn cũng đều không có ghi chép về tồn tại như vậy.” Lam đạo nhân nói: “Nếu có tồn tại như vậy thì vì sao nhiều Tiên Nhân tiền bối như thế đều không phát hiện ra đối phương?”
“Nếu không có tu sĩ tiền bối phát hiện ra nhưng lại bị một người phàm trần phát hiện rồi rồi dùng thứ đó để phát triển giáo phái, chỉ cần nghĩ như vậy sẽ cảm thấy tồn tại này không đứng đắn, rất thấp hèn rồi.”
Cái gọi là không đứng đắn và thấp hèn chính là chuyện Tiên Nhân hạ giới giả vờ giả vịt mà Hứa Thuận và Lam đạo nhân từng tán gẫu trước đó.
Một vị Thần Sáng Thế chạy đến trước mặt phàm nhân tỏ vẻ mà không phải ra vẻ trước mặt đám tu sĩ hoặc là Tiên Nhân, đúng là... cực kỳ không ăn khớp với hình tượng không gì không biết, không gì không làm được ban đầu.
“Còn nữa, tồn tại đồ nhi vừa nhắc đến kia, nói thật ra là một loại suy nghĩ lười biếng.” Lam đạo nhân suy nghĩ một lát rồi nói: “Quy tất cả hoang mang, nghi vấn, khó hiểu của con người với thiên địa thành một tồn tại kỳ lạ. Trên thân tồn tại kia sẽ có đáp án. Chỉ cần tìm được tồn tại này, thờ phụng tồn tại này, như vậy hết thảy những điều không biết đều sẽ có đáp án. Có phải vậy không?”
Tìm kiếm một đáp án đơn giản hơn đi tìm kiếm vô số đáp án.
“Thật sự không có tồn tại nắm giữ đại đạo hoặc là quy tắc nào đó sao?” Hứa Thuận hỏi.
“Có thể có, nhưng bình thường chúng ta không gọi đối phương là Thần, mà gọi là Thánh.” Lam đạo nhân nói.
“Thánh?”
“Trời sinh cường đại, nắm giữ loại sức mạnh nào đó sẽ được gọi là Thánh.” Lam đạo nhân lại nói: “Chẳng qua bọn họ đều bị đám Tiên Nhân tiền bối giết gần hết rồi.”
“...”
Lam đạo nhân vẫn thản nhiên nói: “Tổ sư của chúng ta chính là người như vậy.”
“...”
Tổ sư mạnh như vậy sao?
Hai mắt Hứa Thuận trừng lớn.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Lam đạo nhân không muốn nói thêm nữa: “Trong núi có ghi chép, nếu ngươi có hứng thú thì tự mình tìm hiểu đi.”
Hứa Thuận ghi nhớ chuyện này, sau đó lại hỏi tiếp: “Quỷ Thần là Thần gì? Đồ nhi còn chưa từng gặp quỷ bao giờ đâu, Thành Hoàng chính là Quỷ Thần sao?”
“Hả? Ngươi chưa gặp quỷ bao giờ à?” Lam đạo nhân sững ra, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng đúng, cả quãng đường này lại không nhìn thấy quỷ quái gì cả. Tử Tô đồ nhi, ngươi đã gặp bao giờ chưa?”
Tử Tô đáp: “Đồ nhi đã gặp qua, suýt chút nữa còn bị nó hút đi tinh khí.”
“Quỷ biến thành từ chấp niệm của người sau khi chết.” Lam đạo nhân nói: “Theo những gì ta biết được trước mắt thì không phải tất cả mọi người sau khi chết đều sẽ hóa thành quỷ. Vì vậy có tiền bối phỏng đoán, quỷ rất có thể là một thứ dị biến từ chấp niệm mãnh liệt nào đó sau khi người ta chết trong hoàn cảnh đặc biệt.”
“Giống như thi thể người biến thành cương thi, còn chấp niệm của người biến thành quỷ vậy.”
“Đúng vậy, bởi thế mới có tiền bối dựa vào điều này để phỏng đoán thế gian cũng không luân hồi, người chết như đèn tắt! Quỷ là do chấp niệm biến thành, bởi vậy chúng chỉ có một phần thần chí của con người, lại sinh tồn bằng việc hút tinh khí của người sống, nên sự tồn tại của nó khá là phiền toái với người bình thường.”
Với người bình thường thì phiền toái, nhưng với tu sĩ thì không phiền toái.
Bởi vì quỷ rất yếu.
Hứa Thuận hiểu ngay ra ý tứ bên ngoài lời nói này: “Quỷ cũng có thể thành Thần?”
“Cương thi cũng có Đồng Giáp Thi huống chi là quỷ? Kẻ mạnh trong đám quỷ, chỉ cần có chút thần thông là có thể mê hoặc phàm nhân, xây miếu đắp tượng, hút hương khói, tiếp tục sinh tồn rồi.” Lam đạo nhân đưa mắt nhìn bức tượng Thành Hoàng, lại lắc đầu nói: “Nhưng thứ này không phải.”
Cũng không có ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần là những tồn tại như Thành Hoàng khác thì có thể là như vậy, còn thứ này chỉ là một cái tượng đất mà thôi.
“Không phải chứ? Quỷ Thần mà cũng có người cúng bái sao?” Hứa Thuận cảm thấy chuyện này quá mức kỳ cục đến không sao hiểu nổi rồi.
Nhưng nếu thật sự có Quỷ Thần ở đây thì xây một cái miếu Thành Hoàng lớn như vậy cũng không có gì khó hiểu. Lực lượng sản xuất của mảnh thế giới này cũng không cao, chỉ dựng một pho tượng cao chừng bảy - tám mét như vậy cũng không biết đã phải lãng phí bao nhiêu nhân lực tài lực rồi.
Nhưng nơi đây chỉ có một tu sĩ Thông Thần kỳ. Chẳng lẽ là tu sĩ Thông Thần kỳ này giả thần giả quỷ, muốn dựa vào đó để xây dựng một ngôi miếu Thành Hoàng hoa lệ như vậy?
“Miếu Thành Hoàng này là do ngươi xây dựng sao?” Hứa Thuận chợt đưa mắt hỏi Quản đạo trưởng đang quỳ rạp dưới mặt đất.
Vừa rồi khi sư đồ bọn Hứa Thuận một hỏi một đáp, Quản đạo trưởng vẫn luôn giữ tư thế quỳ. Quản đạo trưởng đã nghe được cái gì là cảnh giới Thông Thần, cái gì là cảnh giới Long Hổ, trong lòng chỉ cảm thấy con đường tu hành của mình trước đó, vì không có lương sư nên đi vào sai lầm rất nhiều.
Tu hành thật là khó khăn!
Tới lúc này, khi nghe thấy Hứa Thuận hỏi, gã vội vàng ngẩng đầu lên thưa: “Bẩm đạo huynh, miếu này đã có được mấy chục năm, không phải do tiểu đạo xây dựng, mà là do giám viện tiền nhiệm xây lên.”
Tuổi của gã lớn hơn Hứa Thuận không biết bao nhiêu, nhưng vẫn gọi Hứa Thuận là đạo huynh.
“Ngươi đứng lên, nói tỉ mỉ chuyện của miếu này cho ta đi.” Hứa Thuận bảo gã đứng lên. Hắn không thích để người khác quỳ nói chuyện.