Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cùng là Tu Tiên giới, nhưng có tu sĩ cho rằng Tu Tiên giới một mảnh tường hòa, có tu sĩ cho rằng Tu Tiên giới ngươi lừa ta gạt, có tu sĩ cho rằng Tu Tiên giới không có thuốc chữa, có tu sĩ cho rằng Tu Tiên giới bừng bừng sinh cơ.
Học người khác thì có thể trở thành tu sĩ giống người khác sao?
Bao nhiêu người học Lam đạo nhân đi dạo khắp hồng trần nhân gian, bọn họ có thành tu sĩ Đại Thừa kỳ không?
Hết thảy đều ở chỗ “Ta” đối đãi với Tu Tiên giới thế nào. Bất kể người khác có cái nhìn thế nào, bất kể người khác làm thế nào, quan trọng nhất là “Ta”!
Là “Ta” có cái nhìn thế nào!
Chính vì cái “Ta” khác biệt nên tu hành của tu sĩ mới có ý nghĩa!
Đó là đang thực hành con đường riêng của mình!
Cũng chính vì cái “Ta” này nên sau khi linh khí thiên địa - nhờ có công pháp mà chuyển hóa thành pháp lực, lại dung hợp với “Ta” của tu sĩ mới biến thành một bộ phận của tu sĩ rồi bị tu sĩ nắm giữ!
Sau khi dung hợp với “Ta”, loại công pháp pháp lực này chính là pháp lực chân chính, được xưng là “Thần”!
“Thần” của Thông Thần!
Khi trong đan điền lại một lần nữa dâng lên một tia công pháp pháp lực, xông lên Giáng Cung, xông lên Nê Hoàn, cùng “Ta” qua loa trong Nê Hoàn hợp lại cùng một chỗ, Hứa Thuận chợt có cảm giác toàn thân mình chấn động, không phải thân thể hắn chấn động, mà là tinh thần cùng với pháp lực toàn thân hắn chấn động.
Hoặc phải nói là “Ta” chấn động.
Hoặc phải nói là “Thế giới” chấn động.
Một cảm giác kỳ lạ từ trong Nê Hoàn của hắn trào ra, một tia công pháp pháp lực kia như thể biến thành một phần thân thể của hắn, biến thành một bộ phận của “Ta”.
Pháp lực ở Thông Thần kỳ được xưng là “Thần lực”, ở Long Hổ Kỳ được xưng là “Hổ”, ở Kim Đan kỳ được xưng là Đan lực. Về bản chất đều là pháp lực “Ta”, trên bản chất đều là “Ta” dung hợp với với pháp lực tu luyện từ công pháp.
Sau khi sợi pháp lực này sinh ra, Hứa Thuận cảm giác như trong cơ thể bỗng nhiên nhiều hơn một luồng sức mạnh, có cảm giác thứ sức mạnh kia vốn nên như thế, là lẽ đương nhiên.
Đương nhiên hắn nên có pháp lực, đương nhiên hắn nên có được sức mạnh này!
Hắn đương nhiên nên có được pháp lực chân chính thuộc về Hứa Thuận hắn!
Pháp lực, chính là cột mốc đánh dấu con đường tu tiên của hắn đã bắt đầu!
Hắn có cảm giác muốn rơi lệ!
Hắn là một tu sĩ chân chính, cuộc đời hắn từ nay về sau sẽ có sự khác biệt rất lớn!
Hắn tiếp tục dựa theo cách đó để tu luyện, không ngừng hấp thu linh khí chuyển hóa thành công pháp pháp lực, công pháp pháp lực lại dung hợp với “Ta”, hình thành pháp lực của chính mình.
Một đêm trôi qua như thế, mãi cho đến khi đầu váng mắt hoa, tâm thần không yên, hắn mới dừng việc tu luyện, hắn đã đến điểm cực hạn trong quá trình tu hành mỗi ngày.
Sau cả một đêm tu luyện, hắn âm thầm kiểm tra, dường như mình cũng chỉ luyện được mười mấy sợi pháp lực mà thôi.
Sau khi kết thúc tu hành, Hứa Thuận lẳng lặng cảm thụ những sợi pháp lực đang lưu chuyển trong kinh mạch của mình như những con cá nhỏ.
Hắn đã là một tu sĩ Thông Thần kỳ.
Hắn có thể lựa chọn tích góp pháp lực từng chút một rồi tu hành dựa theo Chân Pháp, đánh sâu vào cảnh giới càng cao hơn, cũng có thể tế luyện pháp khí, tu luyện Hộ Đạo Pháp.
Pháp lực trân quý biết bao, hiện tại Hứa Thuận cũng chỉ mới tiến lên bước đầu tiên trên hành trình tu tiên của mình.
Một đêm khổ tu này, phỏng chừng hắn cũng chỉ có thể phóng thích được chừng hai – ba đòn pháp thuật là hết.
Nếu không tu luyện Chân Pháp thì tu vi cảnh giới không thể tăng lên, cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể đạt đến Đại Thừa kỳ! Thọ nguyên vừa đến sẽ thân tử đạo tiêu!
Nếu không tu Hộ Đạo Pháp, Tu Tiên giới vốn không phải xã hội hài hòa, luôn có va chạm và tranh đấu, huống chi người trong giang hồ thân bất do kỷ, Thanh Hoa Phái và đám lừa trọc kia vốn không ưa gì nhau.
Nếu đã dấn thân vào hồng trần, hắn không thể đứng yên chịu trận, để mình bị đánh mà không đánh trả được.
Đối với môn phái truyền thừa mấy nghìn năm như Thanh Hoa Phái, giữa Chân Pháp và Hộ Đạo Pháp, nhóm tu sĩ bọn họ đều có thể lựa chọn một pháp môn đủ khả năng dung hòa cả hai.
Kiếm thuật, kiếm pháp, kiếm đạo.
Kiếm chính là tâm đao, là cái “Ta” thể hiện mạnh mẽ nhất của tu sĩ.
Dạng người gì sẽ có loại kiếm pháp ấy. Người có tính cách hào phóng thẳng thắn đương nhiên sẽ không dùng kiếm pháp âm tàn độc ác. Người bụng đầy âm mưu quỷ kế cũng sẽ không dùng kiếm pháp thẳng thắn bộc trực.
Không hợp với “Ta”, dù có tu luyện, kiếm pháp cũng không phát huy được uy lực. Mà ngược lại, trong quá trình luyện kiếm sẽ minh bạch “Ta” là hạng người gì.
Bởi vậy《Thanh Hoa Kiếm Pháp》chính là chiêu thức cơ bản nhất, kiếm chiêu còn lại chính là sau khi tu vi của tu sĩ nâng cao, sẽ do tự bọn họ lựa chọn kiếm chiêu, hoặc là sáng tạo kiếm chiêu.
Đợi đến khi tu vi cao thâm, kiếm thuật hóa thành phi kiếm, chẳng những có thể hộ đạo vừa có để đạt đến trình độ kiếm tâm thông minh, có thể lấy kiếm chiếu “Ta”, quay lại trợ lực cho chuyện tu hành Chân Pháp.
Vì vậy, kiếm đạo là loại Hộ Đạo Pháp tối thượng, thậm chí còn có thể tính là nửa Chân Pháp.
Bởi vậy Đại Lễ của Thanh Vi Tông mới vừa ghen tỵ vừa hâm mộ như thế. Hộ Đạo Pháp vừa đẹp vừa lợi hại lại vừa hữu dụng như thế, có ai không muốn?
Nhưng trong khắp Tu Tiên giới, môn phái lấy kiếm làm Hộ Đạo Pháp lại ít đến mức hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi phần lớn bọn họ đều lấy pháp thuật làm Hộ Đạo Pháp.