Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một loại dao động kỳ quái chợt bao phủ lên người Hứa Thuận, hắn nhanh chóng cảm nhận được trên người mình vừa xuất hiện một tầng vật chất màu xám. Đó chính là cảnh tượng kỳ lạ khi tro bụi bị pháp thuật đẩy ra rồi bay khỏi thân thể hắn.

Hứa Thuận sờ lên tóc mình, cảm thấy mềm mại chưa từng có, càng thêm khô thoáng mềm mại hơn bản thân tự mình gội đầu.

Hứa Thuận lại sờ vào bộ y phục trên người mình, y phục cũng trở nên chỉnh tề phẳng phiu hơn hẳn, hệt như mới được giặt sạch rồi được ủi phẳng.

Khi nhìn vào chiếc gương đồng, Hứa Thuận lập tức có cảm giác gương mặt mình đã trắng hơn ba phần, thậm chí còn cực kỳ đẹp trai.

Năm mười bảy - mười tám tuổi ai không phải một cậu chàng đẹp trai chứ?

Về phần sau ba mươi tuổi lại là... một câu chuyện bi thương khác.

Tị Trần Thuật, dùng cực tốt!

Nhất là pháp thuật này có thể duy trì liên tục hơn một tháng, cuối cùng không cần lo sau khi luyện kiếm trên người sẽ toàn mùi mồ hôi thối hoắc nữa rồi!

Không uổng công hắn hao tốn mấy sợi pháp lực.

Trong quá trình phóng thích pháp thuật, hắn nhạy bén phát hiện ra, pháp lực của mình khiến linh khí thiên địa biến hóa, đạt tới biến hóa pháp thuật muốn.

Ý chí “Ta” mang theo pháp lực giống như chất xúc tác, lại giống như lá bài đầu tiên sụp đổ trong bộ bài domino, hoàn thành toàn bộ pháp thuật, đạt được hiệu quả mà “Ta” mong muốn.

Bởi vì có “Ta” nên linh khí thiên địa mới có thể biến thành pháp lực.

Bởi vì có “Ta” nên pháp lực mới khiến linh khí thiên địa biến hóa, thi triển ra pháp thuật.

Nếu không linh khí thiên địa vẫn du đãng giữa thiên địa.

Tu sĩ lợi dụng công pháp, lợi dụng “Ta” đối lập với thế giới, mới hoàn thành lợi dụng đối với linh khí thiên địa, biến linh khí thiên địa thành pháp lực, biến thành pháp thuật!

Đối với con người mà nói, có “Ta” thì thế giới mới có ý nghĩa.

Đối với tu sĩ mà nói, bởi vì có “Ta” thì mới có hết thảy tu hành!

Tu hành chính là tu “Ta”.

Hứa Thuận nghĩ đến những điều này, sau đó đứng dậy đi ăn cơm rồi luyện kiếm.

Hắn cần không ngừng tu luyện, chậm rãi tăng cường pháp lực, giống như dòng suối nhỏ, giống như sông lớn, thẳng tiến không lùi, vượt mọi chông gai, đạp nát tất cả chướng ngại trên đường tu hành, như hổ trong núi!

Chờ khi hắn ra cửa lại thấy một tên béo cởi trần đang nằm trong sân, cau mày suy nghĩ chuyện gì đó. Đương nhiên người này chính là sư tôn Lam đạo nhân đã lâu không gặp của hắn.

Chuyện gì lại có thể làm cho Lam béo cau mày như thế?

Chẳng lẽ là chuyện Thanh Đào đạo nhân?

“Bái kiến sư tôn!” Hứa Thuận tiến lên hành lễ.

“Là Tử Tài đấy à...” Lam đạo nhân đang trầm tư thì bị cắt ngang, ông ấy quay đầu nói: “Ngươi lại muốn luyện kiếm à?”

“Ồ! Ngươi đã đạt tới Thông Thần kỳ rồi sao?” Đột nhiên Lam đạo nhân phát hiện tu vi của Hứa Thuận đã tăng tiến.

Từ khi trở lại núi ông ấy chẳng có được mấy ngày nhàn rỗi, còn nhớ là lần gần đây nhất khi ông ấy nhìn thấy Hứa Thuận, hắn vẫn còn dừng lại ở tu vi Luyện Khí tầng tám.

“Hôm qua ta vừa mới Trúc Cơ xong, sau đó lập tức đạt tới Thông Thần kỳ.” Hứa Thuận thành thật đáp.

“Sao không thấy ngươi nói gì? À, tại gần đây vi sư bận quá!” Lam đạo nhân lắc lắc đầu, sau đó ra hiệu cho Hứa Thuận ngồi xuống nói chuyện.

“Không biết gần đây sư tôn đang bận chuyện gì? Là chuyện phi thăng sao?” Hứa Thuận tò mò hỏi.

Rốt cuộc là Lam đạo nhân đang bận bịu chuyện gì? Chỉ biết rằng cả một năm ròng rã Hứa Thuận chẳng không nhìn thấy Lam đạo nhân được mấy lần, tất nhiên trong lòng sẽ tò mò.

Hắn có cảm giác như đi tìm thầy hướng dẫn khi học đại học. Mất bao công sức tìm được thầy hướng dẫn nhưng lại phát hiện... thầy hướng dẫn phát tài rồi!

Ngày đầu tiên trở lại Thanh Hoa Phái, qua lời Lam Đại chưởng môn, Hứa Thuận đã biết tình hình của Tiên giới hiện giờ sợ rằng cực kỳ không yên ổn, còn phải hạ thấp tiêu chuẩn để tu sĩ Nguyên Thần kỳ phi thăng lên. Trong khi đó, sư tôn nhà hắn lại là tu sĩ Đại Thừa kỳ hàng thật giá thật, chẳng phải càng cần suy xét đến chuyện sau này phi thăng hơn sao?

Dù trên ấy có tổ sư, sẽ không có chuyện vừa phi thăng lên đã bị xem như bia đỡ đạn, nhưng không biết thế nào mà lường trước được.

Tổ sư tại Tiên giới một đấu với ba, biết đâu tình cảnh cũng không tốt lắm thì sao?

Rất nhiều quyết sách vớ vẩn đều là hạ sách không có cách nào khác mới phải đưa ra.

Sư tôn ngươi phi thăng lên đó sẽ không bị người ta hãm hại đấy chứ?

Những điều này đều là suy đoán trong lòng Hứa Thuận, Lam đạo nhân đối xử với hắn rất tốt, bởi vậy hắn cũng lo lắng cho Lam đạo nhân.

Hôm nay hiếm khi mới gặp được Lam đạo nhân, Hứa Thuận bèn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Phi thăng? Cũng là một phần!” Lam đạo nhân thở dài một hơi rồi nói: “Đồ nhi, ngươi nói xem tại sao con người lại có phiền não chứ!”

Ông ấy cũng đã rất lâu không nói chuyện phiếm với Hứa Thuận. Khi nói chuyện với Hứa Thuận, ông ấy luôn bất giác coi Hứa Thuận là bằng hữu ngang hàng để tán gẫu.

“Sư tôn, không phải trước kia chúng ta đã nói rồi sao? Con người là tập hợp các mối quan hệ xã hội, mà phiền não chính là quan hệ giữa người và người!” Hứa Thuận nhận ra Lam đạo nhân quả thực đang thấy rất phiền.

“Đúng vậy! Quan hệ giữa người và người!” Lam đạo nhân nói: “Trong khoảng thời gian này, đa phần vi sư đều phải đi xã giao.”

“Xã giao?” Hứa Thuận nghi hoặc nói: “Sư tôn, người có thể từ chối mà!”

Lam đạo nhân ở Thanh Hoa Phái còn có thể phá vỡ môn quy, ai còn có thể ép buộc ông ấy tham gia xã giao chứ?

“Có ân tình ngươi không từ chối được.” Lam đạo nhân nói: “Nhất là khi người khác cần ngươi trả, hoặc cần Thanh Hoa Phái trả.”

Ông ấy còn nói thêm: “Trong quá trình tu hành vi sư cũng được rất nhiều đồng đạo và tiền bối giúp đỡ.”

Hứa Thuận đã hiểu, Lam đạo nhân không phải một mình lẻ loi ở nhà hoàn thành việc tu hành. Ông ấy cũng cần du lịch hồng trần, cũng cần kết giao với đồng đạo, trong lòng cũng có nghi hoặc cần tìm người giải thích.

Ông ấy cũng từ một tu sĩ Thông Thần kỳ, từng chút một tu luyện tới Đại Thừa kỳ. Trong quá trình này, ông ấy không thể tránh khỏi việc kết giao giữa người với người.

Những tiền bối có lòng tốt kia nhiều năm trước không cầu ngươi hồi báo hay trợ giúp, bây giờ hậu bối của họ đến tìm ngươi hỗ trợ, thử hỏi ai lại từ chối?

Mà từ chối, liệu có qua được cửa ải trong lòng mình không?