Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đối với những người thuần phác này, Tông Thận chưa từng có suy nghĩ khi thường.

“Vâng đại nhân, có điều thú cưỡi của ngươi và thuộc hạ ngươi e là không thể tiến vào thôn...” Vị binh lính dẫn đầu tên Colin cẩn thận dè dặt nói.

“Được thôi, bọn ta sẽ để thú cưỡi ở ngoài sưthôn, xin không cần lo lắng, cái con béo mập này rất nghe lời.” Tông Thận cười cười, xoay người nhanh nhẹn nhảy từ trên cổ Bát Giới xuống.

Bát Giới thân mật hừ hừ một tiếng với Tông Thận, dùng chiếc mũi lớn của mình chạm chạm vào cánh tay hắn.

Đám người cột Ngựa Thảo Nguyên bên cạnh hàng rào ngoài thôn, những lính gác cầm cung ngắn ở trên tháp quan sát gần đó đều cảnh giác nhìn Tông Thận.

Đặc biệt là con heo rừng huyết nha kia, kiểu dã thú hình thể thế này thường sẽ có sức phá hoại rất lớn.

Tông Thận biểu cảm ung dung, dẫn mọi người đi dọc theo con đường nối liền thôn làng bước vào trong thôn.

Phía sau lưng, đội dân binh vũ trang kia đi theo phía sau bọn họ vị trí cách nhau trên trăm mét.

Nhìn về bối cảnh của đám người Tông Thận mang theo tia sợ hãi và phòng bị.

Tông Thận không đồng ý với điều này, cây ngay không sợ chết đứng, hắn vốn không hề có ác ý với thôn làng này.

Trên đường phố vẫn rất náo nhiệt, dọc bên đường có đủ các loại cửa hàng, còn có tiểu thương rao hàng trên phố.

Sản phẩm buôn bán chủ yếu là một vài đặc sản trong thôn, ví dụ như sọt tre đan lát, hũ vại rắn chắc, các loại thịt bò thịt dê đã qua sấy khô, thậm chí còn có sữa bò và bánh mì thô.

Ngoài ra, trong thôn còn có lò rèn, hiệu may, buôn bán một vài trang bị bình thường rỗng.

Nhà cửa hai bên đều có kết cấu từ gỗ và đá, cao nhất chưa quá hai tầng lầu, trên mặt đất dọc đường đi đều dùng đá phiến xanh thô ráp lát thành.

Cư dân trong thôn đều dùng ánh mắt tò mò để đánh giá đám người Tông Thận.

Đặc biệt là đám nhóc trẻ tuổi, trên người bọn họ mặc áo gai đơn giản, vẻ mặt mang theo nét thanh thuần đầy sức sống, ngập tràn lòng hiếu kì với thế giới bên ngoài.

Những thôn dân này thoáng nhìn là có thể nhận ra thân phận người ngoài thôn của bọn họ.

Trong ánh mắt của những tiểu thương kia, có sự tò mò, cũng có sự tham lam, thậm chí Tông Thận còn nhìn thấy trong ánh mắt của vài người mang theo ý xấu xa.

Tông Thận tiện tay chặn một vị thôn dân trung niên lưng đeo sọt tre đi đến trước mặt.

Trên người thôn dân này mang theo mùi hôi của phân trâu, trên tóc còn cắm một nhành cỏ khô, mặt mũi râu ria xồm xoàm, trong miệng còn đang nhấm nháp vật thể không biết tên.

Hắn đang cúi đầu bước đi, đột nhiên nhìn thấy có một bàn tay chặn ngay trước mặt.

Hắn ngẩng đầu lên có chút thiếu kiên nhẫn, muốn xem thử là ai cản đường của hắn.

Lúc hắn nhìn thấy bộ dạng vũ trang đầy đủ của Tông Thận, biểu cảm lộ rõ vẻ kinh ngạc, chút thiếu kiên nhẫn kia biến mất không sót lại chút gì.

Tông Thận giơ một cánh tay về phía hắn.

Hắn vội vàng phun thứ đồ giống như lá cây nát đang nhấm nháp ở trong miệng ra.

Hai tay chà xát lên trên lưng quần đen đến mức không nhìn ra màu sắc vốn có.

Lúc này mới cẩn trọng đưa tay phải ra, bắt tay Tông Thận.

“Chào đại nhân...”

“Xin hỏi ta có gì có thể ra sức vì ngươi sao?”

Tông Thận gật gật đầu, thu tay lại sắc mặt tỉnh bơ, khoé miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười nhẹ.

“Ngươi biết thôn trưởng ở đâu không?”

Tên thôn dân lôi thôi này gãi gãi đầu, xoay người chỉ về phía bên kia con đường.

“Ngươi tiếp tục đi tới, dọc theo con đường này không xa có một quảng trưởng, thôn trưởng ở quán rượu trong quảng trường.”

“Rất tốt, còn có một vấn đề.”

“Thứ vừa rồi ngươi nhấm nháp là gì vậy?”

Tông Thận chỉ lên đám lá cây nát trên đất, tò mò hỏi.

“Đại nhân thân yêu, đây là một loại lá cây, gọi là lá táo gai, trâu rất thích ăn loại lá này, thỉnh thoảng nhấm nháp có thể khiến tinh thần người ta phấn chấn.” Tông Thận nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu.

“Ngươi nuôi bao nhiêu con trâu?”

Nghe đến vấn đề này, cơ thể của thôn dân lôi thôi chấn động theo bản năng.

“Không

... không nuôi nhiều.”

“Cũng chỉ năm con trâu, trong đó có ba còn vẫn còn là nghé con...”

“Nếu nói người có nhiều trâu nhất trong thôn, vẫn là lão gia Mars.

Có điều gần đây hắn rất xui xẻo, tối hôm qua có một tên cướp trong băng hoang dã cướp mất trâu của hắn, dân binh canh gác thông cũng không trích ra được ai đến giúp đỡ hắn.” Thôn dân lôi thôi cơ trí chọn lựa nói lảng sang chuyện khác, trước tiên là khóc lóc than nghèo một trận, sau đó lại cho Tông Thận một đầu mối mới.

Mắt Tông Thận phát sáng, hắn vốn muốn tiện thể mang một đàn trâu về, hơn nữa xem chừng, trong này hình như còn ẩn chứa một số nhiệm vụ nào đó.

Dưới môi trường đồng cỏ thế này, chăn nuôi và trồng trọt đều có ý nghĩa phát triển sâu xa.

Tuy rằng hiện tại đi săn là có thể giải quyết vấn đề thức ăn cơ bản, nhưng Tông Thận vẫn muốn cố gắng làm đến tự cung tự cấp.

Muốn làm đến được như thế vẫn cần phải tạo mối quan hệ tốt với dân địa phương.

Hắn hiện tại đang rầu không có điểm chạm, có thể sản sinh quan hệ với thôn Sitano.

Là một người lạ từ ngoài thôn đến, cần phải lăn lộn cho quen mặt, mới có thể mưu cầu được lợi ích từ chỗ thôn dân.

“Vị Mars lão gia kia sống ở đâu?”

Tông Thận hào hứng hỏi.

Tên thôn dân lôi thôi kia thở phào một hơi.

Vội vàng nói.

“Ngài đi đến hết con đường này, thấy căn nhà lớn nhất bên kia ngoại thôn chính là nhà của Mars lão gia.”

“Bên cạnh căn nhà chính là chuồng trâu nhà hắn, vẻn vẹn hơn một trăm con trâu mạnh khoẻ nhất thảo nguyên Avalon, còn có mười mấy con bò sữa.” Thấy dáng vẻ hắn nói chuyện mặt mày hớn hở, Tông Thận mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

Bản thân sẽ không cướp trâu của hắn

...

“Được rồi, cảm ơn ngươi.”

“Tạm biệt???”

Tông Thận đã hỏi ra được nội dung bản thân quan tâm, cũng lười nói tiếp với tên nông phu lôi thôi này.

Hắn ba ngày không tắm gội cũng đã đủ thối lắm rồi, nhưng mùi thối trên người tên nông phu trước mặt càng không thể miêu tả hơn

...

Nghe thấy Tông Thận nói như vậy, nông phu lôi thôi như được đại xá, vội vàng gật đầu khom lưng sau đó trực tiếp bỏ chạy mất hút.

Tông Thận sờ mặt chính mình.

Xoay người hỏi Ishia.

“Ta đáng sợ vậy sao?”