Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nàng mang theo binh sĩ của mình đi tới đầu kia của đội ngũ.

Xuống khỏi ngựa lữ hành, đi bộ tới trước mặt Tông Thận.

Khuôn mặt nàng thanh tú, bên dưới mái tóc cắt ngang trước trán là một đôi bắt bình tĩnh.

Tóc bím đuôi ngựa, tóc cắt ngang trán, không thể nói là khuôn mặt kinh diễm bao nhiêu.

Nhưng mà làm da cũng trắng trẻo sạch sẽ.

Chỉ thấy nàng đưa ra cánh tay phải có vẻ hơi thô to.

Tông Thận để ý thấy trên đốt ngón tay cầm nắm trong lòng bàn tay nàng nổi lên từng vết chai hình tròn.

Hắn cũng đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay nàng.

Đây là xã giao phổ biến của người hiện đại.

“Chào ông chủ Tông, ta là lãnh chúa hôm qua từng liên hệ với ngươi, ta tên là Giang Di.”

Nàng nói cực kì khách khí, trên mặt duy trì một nụ cười mỉm.

Tông Thận thì bình tĩnh hơn, mỉm cười gật đầu.

“Xin chào lãnh chúa Giang.”

“Ngươi khách khí quá, không cần gọi ta là ông chủ Tông, cảm thấy lạ lắm.”

“Ta không phải ông chủ gì gì đó, ta cũng là một người giống như ngươi, chỉ là một lãnh chúa bình thường mà thôi.”

Nghe lời Tông Thận nói, Giang Di theo bản năng liếc nhìn những binh sĩ như lang như hổ đứng xung quanh.

Cùng với lãnh địa kích thước không nhỏ, đầy những kiến trúc mọc lên như rừng kia.

Trong lòng quả thật là rung động không thôi.

Nếu cái này gọi là lãnh chúa bình thường, vậy nàng là gì?

Bần nông trung, hạ lưu sao?

Hai người khách sáo với nhau một hồi.

Tông Thận dẫn Giang Di tới cửa tiểu viện.

Hai người không mang theo bất cứ binh sĩ nào, bước vào nhà nhỏ của lãnh chúa.

Ngồi xuống cạnh một cái sa bàn lãnh địa trong nhà.

Cả đường, ánh mắt Giang Di đều rơi trạng thái đờ đẫn và vô cùng khiếp sợ.

Lúc nãy đứng nhìn từ xa nên không rung động bằng việc tới gần quan sát như thế này.

Căn phòng nhỏ sập xệ lúc trước thăng cấp biến thành nhà nhỏ.

Điều này khiến cho nàng có nhận thức mới về sự chênh lệch của hai người.

Vốn nàng còn tưởng mình ở trong nhóm đầu của mấy chục vạn lãnh chúa cũng coi như là người nổi bật.

Không ngờ, so với Tông Thận thì nàng chỉ là thức ăn cho chó.

“Lần này lãnh chúa Giang tới đây là vì muốn mua sắm trang bị sao?”

Tông Thận mở miệng hỏi trước.

Giang Di lấy lại tinh thần, có chút khẩn trương gật đầu.

“Đúng…ta muốn hỏi mua ngài một chút trang bị, ngoài ra ta còn có một chuyện muốn nhờ…”

“Không, phải nói là hợp tác, ta muốn tìm ngài cùng hoàn thành một thứ.”

Giang Di được chứng chiến thực lực mạnh mẽ của lãnh địa Tông Thận, điều này khiến cho sự quyết đoán ban đầu của nàng hơi khẩn trương.

Vậy nên mới đổi xưng hô thành kính ngữ.

Mặt Tông Thận không có biểu cảm, cũng không chủ động hỏi xem hợp tác gì, chỉ lấy trang bị ra cho Giang Di lựa chọn trước.

Trang bị trong tay hắn do người lùn chết tạo, cũng có cái nhặt được khi giết quái.

Còn trang phục hôm qua mấy nàng Tasia đã thay ra, trang bị không dùng nữa.

Có thể nói là đủ loại, đa dạng chủng loại.

Giang Di nhìn qua vài lần, ánh mắt không rời ra được.

“Mẹ nói! Trời ơi!”

“Loại trang bị cao cấp như vậy mà cũng lấy ra bán!”

“Vậy thì trang bị trên người hắn tốt tới cỡ nào đây?”

Nàng gào thét trong lòng, không dán biểu lộ ra bên ngoài chút nào.

Mỗi một loại trang bị ở đây đều khiến nàng vô cùng động tâm.

Nhưng mà giá cả trên thị trường trang bị nàng hiểu được.

Nàng lựa chọn một lúc, quyết định lấy một trường đao Goblin màu xanh lá cây.

Dùng nó để thanh thế thanh kiếm cũ nát của nàng.

Vì thế nàng trả 400 đơn vị cơ sở tài nguyên và 150 tiền tệ đại lục thông dụng.

“Tốt, giao dịch hoàn thành, bây giờ nên nói chuyện hợp tác như lời ngươi vừa nói.”

Tông Thận vung tay lên, thu những trang bị còn lại vào trong rương trữ vật của lãnh địa.

Trang bị có cùng loại hình, cùng phẩm chất có thể để chồng lên nhau.

Cho nên vốn dĩ những trang bị này cũng không chiếm dụng mấy ngăn của rương trữ vật cả.

Nghe Tông Thận nói như vậy, Giang Di thi lại trường đao Goblin, bắt đầu kể rõ mục đích chủ yếu của lần tới thăm này.

“Lãnh chúa Tông, gần lãnh địa của ta có một hồ nước không nhỏ.”

“Trong hồ nước đó có một đám quái vật không dễ chọc.”

“Giữa cái hồ đó có một hòn đảo, ta từng đứng bên bờ hồ có thể nhìn thấy lờ mờ trên hòn đảo đó một vài di tích.”

“Ta từng muốn tới đảo giữa hồ đó tìm tòi nhưng lại gặp phải chút phiền toái.”

“Thực lực của ta không đủ để đối phó những thứ phiền phức trong hồ, nhưng nếu có sự giúp đỡ của ngài thì chúng ta nhất định có thể lên được hòn đảo giữa hồ đó và tìm tòi chỗ di tích kia.”

Giang Di thẳng thắn nói, nàng tin rằng không có lãnh chúa nào có thể cự tuyệt được cám dỗ này,

Tuy nhiên Tông Thận lại không vội vàng trả lời nàng ngay.

Chỉ là hơi nhíu mày lại, như đang tự hỏi gì đó.

Giang Di nói tới hồ nước, hẳn là hồ nước nằm ở phía đông nam cách lãnh địa khoảng 50-60 dặm mà tối hôm qua Thiết Trụ báo lại.

“Lời nàng ta nói là thật sao?”

“Bên trên đảo giữa hồ có di tích gì?”

Tông Thận bắt đầu đặt câu hỏi trong lòng.

Sau một giây, công lược nổi lên giải đáp thắc mắc của hắn.

(Cơ bản là thật)

(Trong đảo giữa hồ có một sào huyệt đã bị vứt bỏ nhiều năm của cự long, chú ý là vứt bi, nhưng trong đó cũng có một số thứ đáng giá để thăm dò)

Khá lắm, lại là một cái tổ rồng!

Trong truyền thuyết, loài cự long kia cực thì tham tài, cướp bóc khắp nơi, thu thập bảo vật.

Mỗi một cái tổ rồng đều là một kho báu.

Nhưng bản thân cự long cũng là loài sinh vật cực kỳ mạnh.

Cự long bình thường nhất cũng là boss cấp sử thi

Cho dù là tổ rồng đã bỏ hoang, nói không chừng còn có những báu vật còn sót lại.

Hắn khôi phục tâm tình lại, mặt mũi bình tĩnh nói.

Đưa ra vấn đề quan trọng nhất.

“Chia như thế nào?”

Nghe được câu này, Giang Di nhẹ nhàng thở ra.

“Ta bốn ngài sáu. Mỗi một đợt thu hoạch chúng ta quyết định số lượng nên nhận dựa trên tỉ lệ, đương nhiên, ngài có quyền ưu tiên chọn trước.”

Tông Thận lắc đầu, giơ lên hai ngón tay.

“Hả?”

Giang Di theo bản năng hỏi ngược lại.

Tông Thận trợn trắng mắt, nói thẳng.

“Ngươi hai, ta tám, không thương lượng.”