Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ban đêm, ánh đèn mờ ấm áp dịu nhẹ bao trùm căn phòng. Một thiếu nữ bưng bát mì ăn liền, nhàn nhã ngồi xuống bàn ăn, dáng vẻ bình tĩnh mà an yên.

Trông cô chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, giữa mi tâm điểm một nốt chu sa đỏ thắm, nổi bật rực rỡ trên làn da trắng như tuyết, đẹp đến chói mắt.

Sau khi đặt giá đỡ điện thoại lên bàn, cô thành thạo mở màn hình, đăng nhập vào một nền tảng livestream mới toanh mà mình vừa đăng ký hôm qua.

Một cái chạm tay, phòng livestream lập tức bật lên.

Tiêu đề phát sóng trực tiếp: “Phòng livestream Độ Ách* bắt đầu!”

(*Giải trừ vận xui)

Ngay sau đó, cô vừa thong thả ăn mì, vừa chờ những “kẻ xui xẻo” được hệ thống lựa chọn lần lượt tiến vào phòng phát sóng.

Bỗng, một giọng nói non nớt trong trẻo của bé gái vang lên trong đầu cô:

“Chủ nhân, giá trị  vận khí của Giản Ninh lại tụt xuống. Nếu tối nay cô ta vẫn cố chấp không chịu nghe lời khuyên của người, thì vào khoảnh khắc vận khí chạm đáy… cô ta sẽ thật sự chết.”

Thiếu nữ rút một tờ giấy ăn, chậm rãi lau khóe miệng, đôi mắt phượng ánh lên sự bình tĩnh xen lẫn tự tin.

“Yên tâm đi, Thống Tử. Vận khí của cô ta giảm nhanh như vậy, chứng tỏ tối nay chắc chắn sẽ gặp chuyện chẳng lành. Đợi thêm chút nữa thôi, cô ta nhất định sẽ chủ động tìm đến chúng ta cầu cứu.”

Tên cô là Tang Nguyễn. Vốn là một tu sĩ cường đại từ giới Tu Tiên, cô bị một sự cố ngoài ý muốn cuốn đến thế giới nhỏ bé này.

Lúc tỉnh lại, ký ức toàn bộ đều bị xóa sạch. Thứ duy nhất đồng hành cùng cô, chính là giọng nói trong đầu kia.

Nó tự xưng là Hệ thống.

Hệ thống nói với cô: chỉ khi cô giúp được một ngàn người được chọn vượt qua kiếp nạn, và tìm lại các đồng đội đã cùng cô lưu lạc đến thế giới này, cô mới có thể quay về giới Tu Tiên.

Tang Nguyễn ngước mắt nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại. Cô giơ tay búng một cái, khóe môi khẽ cong lên bí hiểm.

“Đến giờ rồi.”

Lời nói thanh lạnh vừa dứt, một ngàn người liền ào ạt tiến vào phòng livestream như nước vỡ bờ.

Bình luận bay đầy màn hình, chỉ trong chớp mắt đã bị spam kín mít:

[Xin hỏi bộ tôi thất đức lắm hay sao mà bị kéo vào cái phòng livestream thần côn này vậy trời!]

[Lầu trên, hôm qua tôi cũng gặp cậu trong phòng phát sóng đó, tên của cậu khó quên thật: Vương Kiến Nhân.]

[Sao chủ phòng lại đang ăn mì gói vậy? Trời ơi phải làm sao đây, tôi thấy xót quá…]

[Phí Dương Dương, câm miệng! Ai cũng nói thấy xót mà cuối cùng toàn là cậu hại! Hôm qua không phải có người tặng cả hoa Gia Niên cho chủ phòng sao?]

[Nói đi, hôm qua cái bạn Giản Thố Thố kia có vào livestream không? Mau ra đây tôi dòm chút, xem hôm qua chủ phòng đoán chuẩn không nào?]

[Mọi người đừng ồn, mọi người không thấy cái phòng livestream này quá quái lạ à? Mẹ kiếp, tôi đang song bài ngọt ngào với bạn gái, đúng tám giờ thì màn hình tự động nhảy sang cái phòng phát sóng này!]

[Lầu trên, cần tôi hát tặng bạn bản "Vui vẻ khi chia tay" không?]

[Có ai hiểu không vậy, cả nhà ơi? Hôm qua tôi cũng y chang! Tôi đang cầm điện thoại họp online, tự dưng bị đá thẳng vào phòng phát sóng, thoát mãi không được, sáng nay bị sếp chửi te tua máu chó phun đầy đầu!]

[Nói chứ, chủ phòng đẹp kiểu này, chẳng lẽ là yêu tinh thật à? Tôi cố ý tìm người quen làm ở hậu trường Mỗ Âm hỏi thử, người ta nói hoàn toàn không tra ra được bất kỳ thông tin gì về phòng phát sóng này…]

[Húuuuu, một anh cao tận 1m90 đang run như cầy sấy, núp tít trong chăn rồi. ]

[+1, mãi mãi tin vào sức mạnh hộ pháp của chăn ấm, chui trong chăn chính là tuyệt đối bất xâm!]

[Yêu ma quỷ quái tránh ra mau! Lui —— lui —— lui ——]

Tang Nguyễn chậm rãi điều chỉnh hơi thở, từ tốn uống hết ngụm canh cuối cùng, khẽ mỉm cười ngọt ngào rồi quay sang tương tác với các “bạn bè” trong phòng livestream:

“Chào cả nhà, lại gặp nhau rồi~”

Phòng phát sóng lặng đi một giây, ngay sau đó là bình luận dày đặc ào ạt lướt qua màn hình di động.

[Giọng chủ phòng dễ nghe quá, dịu tai quá đi mất!]

[Nụ cười của chủ phòng ngọt ngào ghê!]

[Tôi sa lưới mất rồi, mọi người ơi!]

[Tỉnh đi ông ơi, cái gì cũng sa vào, nhìn xem ngươi bị hại thành thế nào rồi kìa!]

[Chủ phòng, mau ngừng giả thần giả quỷ đi! Tôi đã báo cảnh sát rồi đó, mấy chú cảnh sát nhất định sẽ tóm được cô, cái đồ hacker bắt cóc cả màn hình điện thoại của tụi này!]

[Hôm qua chủ phòng nói chúng ta – một nghìn người này – đều là những kẻ xui xẻo bị chọn trúng, sắp bị người ta cướp lấy vận khí. Giờ phải làm sao đây, tôi có hơi tin rồi đấy…]

[+1]

[Bạn lầu trên, cái tên của bạn đúng là quá hợp, “Cỏ Mềm Mọc Đầu Tường”*, lần nào cũng thấy bạn +1.]

(*Cỏ mọc đầu tường thường không có rễ sâu, dễ bị ngả nghiêng, câu này dùng để chỉ người ba phải, gió chiều nào theo chiều đó)

[Lầu trên lầu trên, tôi cũng +1. Nếu hôm qua bị kéo vào phòng livestream thì có thể nói là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hôm nay nguyên đội vẫn bị lôi vào cùng một phòng, kiểu gì cũng có chút màu sắc huyền học rồi.]

[Đúng đó, lỡ như chủ phòng là kẻ lừa đảo phương Bắc thì sao?]

[Lầu trên nói có lý, thời buổi này mạng lưới lừa đảo phát triển thế cơ mà, ai dám chắc phòng phát sóng này không phải chiêu trò mới?]

[Bạn trên lầu, có phải bạn đã tải App chống lừa đảo quốc gia rồi đúng không. [cười mỉm].GIF]

[+1 [mặt chó].GIF]

[Hôm qua có người tặng hoa Gia Niên cho chủ phòng – bạn Giản Thố Thố kia đâu rồi? Mau ra đối chứng cái coi, rốt cuộc chủ phòng có phải kẻ lừa đảo không!]

Ngay giây tiếp theo, Tang Nguyễn liền nhìn thấy trên màn hình di động hiện lên video kết nối trực tiếp từ người dùng “Giản Thố Thố”.

Sau khi bấm xác nhận kết nối, một gương mặt tiều tụy tái nhợt lập tức hiện lên rõ nét trước mắt mọi người.

[Vãi chưởng vãi chưởng, sao chỉ sau một đêm Giản Thố Thố đã tiều tụy đến thế?]

[Quầng thâm dưới mắt sắp quét được mặt đất rồi, đêm qua thức trắng à?]

[Không phải đâu, tôi có hiểu chút ít về tướng mạo, hôm qua tuy sắc mặt Giản Thố Thố có hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn là tướng mạo phúc thọ song toàn. Bây giờ vừa nhìn lại, ấn đường đã chuyển sang màu đen, vận mệnh sụt giảm rõ rệt, rõ ràng là tướng mệnh bạc rồi.]

[Bà nói thiệt không vậy bà thơ? Đừng nói bà là chủ livestream lừa đảo đấy nhé...]

[+1]

[Xin cậu đấy, cậu y chang cỏ đầu tường, chuyện gì cũng hùa theo, có thể đừng cái gì cũng +1 được không?]

"Chủ phòng, cô nói đúng thật... Hôm nay cái tên nam sinh bị hủy dung kia trong lớp chúng tôi, lại dám ngay giữa giờ học ở học viện, trước mặt bao nhiêu người tỏ tình với tôi."

Môi Giản Ninh tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và bất lực.

Chắc hẳn đã bị dọa cho khiếp đảm.

"Tôi rõ ràng đã từ chối cậu ta rồi, thế mà cậu ta còn... còn nói là do tôi câu dẫn cậu ta, cố tình treo cậu ta. Cậu ta nói tôi sống buông thả, đồng thời mập mờ với hơn mười người khác phái, chơi đùa tình cảm của cậu ta..."

Nhớ lại ánh mắt khác thường, khinh miệt và bàn tán xung quanh của các bạn học lúc đó, cuối cùng Giản Ninh không nhịn được nữa, oà một tiếng bật khóc.

Trước màn hình, các cư dân mạng lập tức nhốn nháo, làn đạn bình luận nhanh chóng tràn ngập khắp màn hình.

[Mẹ ơi sợ quá, mặc áo bông cũng không ấm nổi, dì cả với bà ngoại tôi đều muốn lên đỡ tôi đứng vững đây nè.]

[Bố cậu chủ phòngc ơi, tôi mất cả vớ lẫn giày, bác cả với cậu hai tôi cũng bị doạ đến tè ra quần rồi! [Kinh hãi].GIF]

[Má ơi, sao lại có loại rác rưởi như vậy! Hú chết mấy em gái yếu đuối mất thôi.]

[Người trên lầu ơi, tôi là sinh viên nam đây, tôi cũng suýt chết vì sợ này.]

[Hai ông sinh viên phía trên, đủ rồi đấy, tôi bắt đầu thương giùm đạo diễn rồi đó.]

[Đạo diễn chắc sắp hét banh phòng luôn rồi.]

[Cái loại tồi tệ như Tạo Hoàng Dao, toàn là rác rưởi cả!]

Chương sau