Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
[Đã là năm 2023 rồi, vì sao vẫn còn người muốn bôi nhọ, sỉ nhục phụ nữ như điếm vậy?]
[Sao cậu ta không bôi nhọ người khác mà cứ phải nhắm vào cô? Sao cô không nghĩ xem có phải do bản thân có vấn đề không à? Cả nhà thấy tôi bắt chước giống không? [Đầu chó].GIF]
[Tên lầu trên, lần sau chú ý lời nói, suýt chút nữa tui rút đao không kịp thu về rồi đấy.]
Tang Nguyễn chăm chú quan sát kỹ gương mặt của Giản Ninh, giọng ôn tồn nói:
“Giá trị vận khí của cô đang sụt giảm rất nhanh. Ngoài những chuyện cô vừa kể, cậu nam sinh kia... chắc hẳn còn làm ra chuyện gì quá đáng hơn nữa với cô, đúng không?”
Giản Ninh nghe xong, nước mắt trào ra càng dữ dội, khóc đến mức toàn thân như muốn lả đi.
Cô ấy có ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng trẻo, mang khí chất của cô em gái nhà bên. Lúc này đây, dáng vẻ như hoa lê đẫm mưa càng khiến người ta xót xa không nỡ nhìn, làm nhóm bạn trong phòng livestream đau lòng đến mức muốn vỡ tim.
[Aaaaaa, tôi thề, đời này tôi và thằng đó không đội trời chung!]
[Thố Thố đừng khóc nữa, mau nói cho chủ phòng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.]
[Đúng đấy đúng đấy, chủ phòng có thể nhìn thấy tương lai, chắc chắn sẽ giúp cô tìm được cách giải quyết!]
[Này... không phải đang theo kịch bản thật chứ...]
[Tôi cũng thấy vậy, Giản Thố Thố trông chẳng khác nào một chủ livestream lừa đảo cả! Hôm qua cô ấy vừa tặng hoa Gia Niên, chủ livestream liền nhắc là sắp có vận xui giáng xuống. Kết quả hôm nay liền xảy ra chuyện, giả quá đi mất.]
[Đúng thế, kịch bản của các người quá giả rồi đấy, chủ livestream à!]
[Hả? Vậy kỹ năng diễn xuất của Thố Thố cũng đỉnh thật đấy, đè bẹp cả mấy minh tinh lưu lượng luôn rồi còn gì!]
[Ở trên, mấy đứa con của nhà tư bản độc ác thì lấy đâu ra kỹ thuật diễn xuất chứ.]
Trong phòng livestream, giang cư mận tranh cãi ầm ĩ như nồi cháo heo.
Đại đa số người xem cứ lắc qua lắc lại giữa hai luồng ý kiến, nhất thời không biết nên tin chủ livestream, hay tin vào những lời nghi ngờ từ người xem khác.
Lướt mắt qua những dòng bình luận ấy, Giản Ninh vội vàng lau nước mắt, nức nở giải thích: “Không phải là dàn dựng đâu, tôi nói đều là sự thật!”
“Cậu ta còn bày ra hẳn một file PPT dài 64 trang, phát lên cả bảng tin trường học lẫn mạng xã hội, cố tình dẫn dắt mọi người quay sang tấn công tôi trên mạng.”
Giản Ninh lớn tiếng kể ra những ấm ức trong lòng, đôi mắt đỏ hoe phủ đầy tơ máu, chỉ nhìn thôi cũng đủ tưởng tượng được sự phẫn nộ và tủi thân đang chất chứa trong cô ấy.
[Úi trời ơi? Đây chẳng phải là vụ hot search hôm nay sao?]
[Cái anh “trung thành trong tình yêu” tự xưng là cún cưng liếm chân bạn gái, bạn gái thì ngoại tình thành thói, mà ảnh vẫn nhất quyết không buông đây mà?]
[Mình cũng vừa lướt thấy luôn! Trong PPT còn liệt kê rõ ràng từng mốc thời gian bạn gái đi cặp bồ, vậy mà giờ lại bảo là bịa đặt á?]
[Anh chàng kia còn khoe cả chuyển khoản mười mấy triệu lúc đang yêu, có cả bằng chứng chuyển khoản đàng hoàng, cư dân mạng giờ bảo bạn gái anh là kiểu "gái câu đại gia" đấy.]
[Trời ơi trời ơi, cú sốc chấn động luôn á! Hóa ra “Thố Thố” là sinh viên đại học XX sát vách tụi mình à? Tin này bên trường mình truyền rần rần luôn rồi!]
[Em trai mình cũng học đại học XX nè, hôm nay còn chụp cả ảnh wall tỏ tình ở trường gửi cho mình. Nó bảo là biết nữ chính trong vụ này, bảo rằng tiếng tăm cô này trong trường rất tệ, không bị ai quản nổi. Nếu vụ này là tin vịt, đợi xem mình về nhà có bẻ giò con chó ngốc đó không, tự nhiên tin ba cái lời đồn vô căn cứ!]
[Nói suông thì ai tin, nam chính còn tung cả PPT với bằng chứng siêu đầy đủ. Thố Thố nói là giả, vậy bạn có bằng chứng ngược lại không? ]
[Đúng đúng! Trong PPT còn có cả ảnh chụp lịch sử tin nhắn WeChat, mấy đoạn tin nhắn bạn gái gửi cho bạn trai cực kỳ lả lơi, phong cách thì lẳng lơ hết chỗ nói. Tên thật của bạn gái trong đoạn WeChat đó, chữ cuối là “Ninh”, chẳng lẽ Thố Thố chính là Giản Ninh? ]
[Bình tĩnh đã! Thố Thố nói là hôm nay nam sinh kia mới tỏ tình với cô ấy cơ mà, chuyện này chắc chắn có nhiều người làm chứng. Nếu trước nay hai người chưa từng xác lập mối quan hệ yêu đương, thì làm sao gọi là Thố Thố ngoại tình được chứ?]
[Cái ghi chép chuyển khoản kia là sao chứ? Hiện tại chẳng lẽ nữ sinh không biết, nhận chuyển khoản tức là ngầm xác nhận mối quan hệ nam nữ à?]
[Không thể chỉ nghe lời từ một phía, chẳng phải Thố Thố nói nam sinh kia hoàn cảnh gia đình khó khăn sao? Vậy thì cậu ta lấy đâu ra mười mấy vạn để chuyển cho Thố Thố?]
[Gia cảnh nghèo khó thì sao? Có khi người ta cực khổ làm thêm kiếm tiền cũng nên.]
[Thố Thố, rốt cuộc cô có nhận tiền của bạn nam đó không vậy?]
[Nếu thật sự nhận rồi, thì nên trả lại cho người ta đi, cũng nên xin lỗi cho đàng hoàng.]
[Đừng nói mấy lời vô ích nữa, Thố Thố, cô có chứng cứ không? Có thì mau đưa ra đi!]
[Không hiểu sao nạn nhân lại phải tự chứng minh bản thân mới được tin là thật nhỉ?]
[Đúng vậy, người ta chỉ cần bịa chuyện một câu là xong, còn nạn nhân thì phải chạy đôn chạy đáo thanh minh. Dựa vào cái gì chứ?!]
[Tôi tin Thố Thố! Thố Thố, tôi ủng hộ cô!]
[Báo cảnh sát bắt cậu ta lại đi, để cậu ta phải trả giá thật đắt!]
Trước màn hình điện thoại, nhìn dòng bình luận dày đặc không ngừng lướt qua, Giản Ninh chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc giữa cô ấy và nam sinh từng khiến cô ấy bị cư dân mạng tấn công.
Nam sinh mà cô ấy nhắc đến tên là Lưu Chấn, bạn cùng lớp đại học của cô ấy.
Lưu Chấn đến từ vùng núi, gia cảnh vô cùng nghèo khó. Thuở nhỏ từng gặp hoả hoạn, cơ thể bị bỏng diện rộng.
Gương mặt cậu ta thảm đến mức khiến người ta không nỡ nhìn lâu.
Không chỉ mù một bên mắt, khuôn mặt còn chi chít những vết sẹo lồi lõm, chân phải cũng bị thương nên đi lại khó khăn.
Trong lớp, cậu ta luôn như một người vô hình, mái tóc dài rũ xuống che khuất con mắt hỏng, vừa trầm lặng vừa u ám.
Mặc dù bạn cùng lớp không đến mức kỳ thị Lưu Chấn, nhưng cũng chẳng ai chủ động đến gần hay muốn làm bạn với cậu ta.
Vì vậy, Lưu Chấn vẫn luôn là người đơn độc, đi học một mình, về một mình.
Từ trước đến giờ cô ấy chưa từng có mối liên hệ gì với Lưu Chấn, thậm chí cả một câu nói chuyện riêng cũng chưa từng có.
Thế nhưng, khoảng một tháng trước, cô ấy bắt đầu nhận ra thái độ của Lưu Chấn với mình dường như đã thay đổi.
Hôm đó là trong tiết học của chủ nhiệm khoa. Vị chủ nhiệm này nổi tiếng nghiêm khắc, học sinh nào học lớp của thầy đều biết rõ quy định: trước khi bắt đầu tiết học, tất cả phải nộp điện thoại lên bục giảng.
Một khi bị phát hiện đang dùng điện thoại trong lớp, điểm số của môn học đó sẽ bị chấm thẳng 0, không có ngoại lệ.
Đồng hồ treo trên tường, ở tận hàng ghế cuối lớp. Hôm ấy cô ấy bị đau bụng do ăn uống không cẩn thận, cả buổi chỉ cảm thấy bụng dạ cuộn lên từng hồi, vô cùng khó chịu.
Vì thế, cô ấy thường xuyên quay đầu lại nhìn đồng hồ, chỉ mong tiết học này mau chóng kết thúc.
Đến khi cô ấy quay lại nhìn đồng hồ một lần nữa, bỗng nhiên lại chạm phải ánh mắt còn lại của Lưu Chấn đang hướng về phía mình.
Cô ấy không sao miêu tả nổi ánh mắt ấy của Lưu Chấn — như một dã thú âm u hung tợn, đột nhiên phát hiện ra con mồi.
Cái nhìn chăm chăm đó khiến da đầu cô ấy tê dại.
Điều càng khiến cô ấy sợ hãi hơn, chính là Lưu Chấn vậy mà lại nở một nụ cười với cô ấy — một nụ cười khiến cô ấy thấy buồn nôn theo bản năng, phản ứng từ tận sâu trong cơ thể.
Cô ấy vội vã dời ánh mắt đi, suốt cả tiết học còn lại không dám quay đầu nhìn nữa.
Ban đầu, cô ấy chỉ nghĩ đó là một sự việc nhỏ, thoáng qua như một đoạn nhạc đệm không đáng để tâm.
Nhưng ai ngờ, kể từ ngày hôm đó, Lưu Chấn bắt đầu xuất hiện ở mọi nơi cô ấy đến — không chừa bất kỳ kẽ hở nào.
Lúc đi ăn ở căn tin trường, Lưu Chấn luôn luôn ngồi đúng cái bàn cạnh cô ấy.
Lúc lên thư viện học bài, chỉ cần ngẩng đầu là cô ấy sẽ bắt gặp ánh mắt Lưu Chấn đang nhìn chằm chằm mình — thẳng lăng lăng không chớp.
Khi ra sân thể dục chạy bộ, Lưu Chấn cũng “trùng hợp” xuất hiện ở đó.
Đáng sợ nhất là, mỗi lần cô ấy trở về ký túc xá, đều sẽ phát hiện Lưu Chấn đang lững thững đi phía sau, không nhanh không chậm.
Cảm giác như trên người cô ấy bị gắn thiết bị theo dõi, đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi ánh mắt đeo bám không một kẽ hở của cậu ta.