Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vì thế, cô ấy quyết định tìm đến cố vấn học tập và kể hết mọi chuyện mình đã trải qua.
Cố vấn vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, là một chị gái cực kỳ dịu dàng và chu đáo. Sau khi hiểu rõ tình hình, chị ấy lập tức gọi Lưu Chấn đến văn phòng để nói chuyện.
Trước mặt cố vấn, Lưu Chấn chỉ một mực viện lý do rằng tất cả chỉ là trùng hợp, trường học lớn như vậy, tình cờ chạm mặt nhau là chuyện khó tránh.
Dù sao thì cậu ta cũng chưa thật sự gây ra tổn thương cụ thể nào cho cô ấy, nên nhất thời, cố vấn cũng không thể làm gì nhiều, chỉ dặn cô ấy phải luôn chú ý an toàn. Nếu gặp tình huống nguy hiểm, nhất định phải báo ngay cho chị ấy biết.
Thế nhưng, từ sau lần đó, Lưu Chấn chẳng những không kiêng dè, mà hành vi càng lúc càng đáng ngại hơn.
Chỉ cần cô ấy không ở ký túc xá, Lưu Chấn luôn có thể "vô cùng chính xác" tìm ra vị trí của cô ấy, cứ thế lặng lẽ theo dõi, không quá gần cũng chẳng quá xa.
Ánh mắt cậu ta nhìn Giản Ninh ngày càng trở nên tham lam, đầy vẻ chiếm hữu.
Người xem trong phòng livestream rợn cả da gà, bình luận bay đầy màn hình:
[Trời ơi, nghĩ tới thôi cũng rùng mình rồi. Mọi người ơi, chẳng lẽ Lưu Chấn gắn thiết bị định vị lên người Thố Thố sao?]
[Tôi không có ý kỳ thị người khuyết tật, nhưng một số người có khiếm khuyết về thể chất thường rất dễ có tâm lý lệch lạc.]
[Bạn lầu trên nói cũng đúng, nhưng mấy kẻ biến thái thân thể hoàn toàn bình thường còn nhiều hơn ấy chứ.]
[Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau! Biến thái không phân biệt ngoại hình, giới tính, tuổi tác hay tình trạng cơ thể. ]
[Chính xác, đã là biến thái thì chẳng liên quan gì đến ngoại hình cả.]
[Nhưng mà… cái vụ ảnh chụp từ WeChat là sao vậy? Bên trong bản ghi của WeChat còn ghi rõ Thố Thố và nam sinh kia bắt đầu tương tác thường xuyên từ cả tháng trước, trò chuyện rất thân mật nữa kìa!]
Giản Ninh vội vàng lên tiếng giải thích:
“Trước giờ tôi chưa từng thêm Lưu Chấn trên WeChat, càng đừng nói đến chuyện trò chuyện với cậu ta. Việc cậu ta chuyển tiền cho tôi, tôi cũng không rõ lý do là gì. Mặc dù người nói chuyện với cậu ta đúng là tài khoản mang tên tôi, nhưng người sử dụng tài khoản đó hoàn toàn không phải tôi, tôi đảm bảo!”
Thái độ và giọng điệu của Giản Ninh trông không giống như đang nói dối. Người xem có nickname "Cà Rốt Mọng Nước" tốt bụng nhắc cô ấy một câu:
[Cô kiểm tra lại phần xác minh thật danh trên WeChat đi, xem rốt cuộc tên cô có bao nhiêu tài khoản. Mở phần cài đặt ra xem thử trước đã...]
Giản Ninh có tổng cộng hai chiếc điện thoại, bình thường luân phiên sử dụng cả hai. Cô ấy lấy chiếc còn lại ra, dễ dàng đăng nhập vào tài khoản WeChat của mình, đồng thời điều chỉnh giao diện sao cho khớp với màn hình đang phát video trực tiếp.
Khi nhận được lời nhắc từ “Cà Rốt Mọng Nước”, cô ấy vừa thao tác theo hướng dẫn, vừa cười khổ nói:
“Tôi dùng tài khoản WeChat này đã mấy năm rồi, chưa từng sử dụng cái nào khác. Dưới tên của tôi, tuyệt đối không thể có tài khoản WeChat nào khác...”
Nhưng ngay giây tiếp theo, lời Giản Ninh chợt ngưng bặt. Nhìn thấy dưới tên mình bất ngờ xuất hiện thêm một tài khoản WeChat khác, sắc mặt cô ấy bỗng tái đi, ánh mắt hoảng hốt và kinh hoàng tột độ.
[WTF, Thố Thố thật sự có hai tài khoản WeChat dưới tên mình à?!]
[Cái kia còn dùng ảnh đại diện, y hệt tài khoản WeChat từng chat với Lưu Chấn kìa!]
[Mọi người đều biết, xác thực danh tính không chỉ cần CMND mà còn phải xác minh bằng số điện thoại. Vậy là chúng ta bị Thố Thố lừa à?]
[Khó chấp nhận thật sự! GIF tức giận]
[Cái gì thế này, làm ầm ĩ cả buổi, hóa ra Thố Thố không hề trong sạch?]
[WTF! Chuyện quái gì đây! Dưới tên tôi cũng xuất hiện mấy tài khoản WeChat lạ hoắc!]
[Tôi cũng vậy luôn!]
[Sao không có chút ấn tượng gì hết? Tôi hoàn toàn không nhớ là từng đăng ký tài khoản WeChat nào nữa cơ mà!]
[WTF, WTF! Mọi người trong group nên tranh thủ kiểm tra thử đi! Biết đâu thật sự có mấy tài khoản WeChat lạ dưới tên mình!]
[Nghĩ thôi đã thấy rùng mình, muốn kiểm tra ngay lập tức mà tiếc là điện thoại đang bị khoá ở giao diện livestream, không thao tác gì được, không như mấy người có hai máy.]
[Tôi vẫn tin Thố Thố vô tội.]
[+1]
[Bớt hùa giúp cái, đừng có bình luận kiểu đó nữa!!!]
Trong khung hình phát sóng trực tiếp, giang cư mận có thể thấy rõ sắc mặt chủ livestream bỗng trở nên nghiêm trọng, giữa chân mày dấu nốt chu sa đỏ như ánh lên ánh sáng mơ hồ.
“Không phải cô đang ở ký túc xá trường học sao?” Tang Nguyễn nhìn thấy khung cảnh sau lưng Giản Ninh giống hệt như khách sạn, bèn lên tiếng hỏi.
Hôm qua lúc đang livestream, cô đã nhắc nhở Giản Ninh tuyệt đối đừng rời khỏi trường trong mấy ngày tới, nếu không sẽ gặp vận xui đổ máu.
Bây giờ xem ra, Giản Ninh hoàn toàn không để lời nhắc nhở ấy vào đầu.
Giản Ninh dường như cũng nhớ lại lời cảnh báo hôm qua của chủ livestream. Giọng cô ấy bắt đầu trở nên hoảng loạn, cả người luống cuống tay chân.
“Tôi... tôi... bây giờ trên mạng toàn là tin nhắn chửi rủa tôi, mấy bạn trong ký túc cũng xì xầm bàn tán sau lưng. Tôi thực sự không chịu nổi nữa, nên đã dọn ra khỏi ký túc, tạm thời ở khách sạn...”
Giọng cô ấy càng lúc càng nhỏ, lộ rõ vẻ thiếu tự tin.
Tối hôm qua, vào lúc 8 giờ, khi đang xem video, cô ấy đột nhiên bị kéo vào một phòng livestream tên “Phòng Độ Ách”, hơn nữa hoàn toàn không thể thoát ra.
Cũng không thể tắt hình ảnh trên điện thoại.
Chủ phòng livestream nói rằng mình có thể biết trước tương lai, có thể giúp fan trong phòng xua đuổi vận xui, thù lao chỉ là một hoa Gia Niên.
Khi ấy, tất cả fan trong phòng đều cho rằng chủ phòng này chắc chắn là một kẻ lừa đảo. Đúng lúc đó, Giản Ninh đang bị Lưu Chấn quấn lấy đến mức khốn đốn, vận xui bủa vây, cô ấy ôm tâm lý thử xem sao, liền gửi một hoa Gia Niên cho chủ phòng.
Chủ phòng nói với cô ấy, sắp tới sẽ có một người bám lấy cô ấy, nếu không nhanh chóng bắt được người đó, cô ấy sẽ gặp họa đổ máu.
Cô còn nói thêm, ngày mai người kia sẽ ra tay với cô ấy, dặn cô ấy phải cẩn thận, mấy ngày tới nhất định không được rời khỏi khuôn viên trường học.
Ban đầu, cô ấy vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ lời của chủ phòng đã ứng nghiệm, trong lòng cô ấy đã không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Chỉ là hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc cô ấy rối tung cả lên, tâm trạng cũng phiền muộn, nên hoàn toàn quên mất lời dặn hôm qua của chủ phòng: không được rời khỏi trường.
Fan trong phòng livestream hiển nhiên cũng nhớ ra lời cảnh báo hôm qua chủ phòng đã dành cho Giản Thố Thố, ai nấy đều bắt đầu sốt ruột:
[Chủ phòng là lo Lưu Chấn sẽ tìm được Thố Thố, đe dọa đến an toàn của cô ấy sao?]
[Thố Thố, mau kiểm tra xem trên người có bị gắn thiết bị định vị không!]
[Chắc cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu, tôi không tin Lưu Chấn thần thông quảng đại đến mức tìm ra được Thố Thố đang ở khách sạn nào chứ?]
[Thố Thố, hay là báo cảnh sát đi.]
[Tôi tin tưởng chủ phòng!]
[Dù Thố Thố có nói với cảnh sát rằng có người định làm hại mình, nhưng không có bằng chứng thì cảnh sát cũng sẽ không tin đâu.]
Ánh mắt Tang Nguyễn chợt lóe lên, đột ngột hỏi:
“Địa chỉ khách sạn của cô, có ai biết?”
Lúc này, Giản Ninh đã bắt đầu hoảng loạn, lắp bắp trả lời:
“Bạn thân của tôi, cũng là bạn cùng phòng hồi đại học, Lục Kiều.”
Trên màn hình, sắc mặt của chủ phòng livestream càng lúc càng nghiêm trọng.
Giản Ninh vội vàng lên tiếng bổ sung:
“Chủ phòng yên tâm, Kiều Kiều là người bạn thân nhất của tôi, cô ấy tuyệt đối sẽ không hại tôi, càng không thể tiết lộ địa chỉ khách sạn cho Lưu Chấn đâu.”