Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tang Nguyễn khẽ thở dài, rồi nhẹ giọng nhắc nhở Giản Ninh:

“Cô thử nghĩ kỹ lại xem, suốt một tháng qua, ở bất kỳ nơi nào cô xuất hiện, ngoài Lưu Chấn ra… còn có ai luôn ở bên cạnh cô?”

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Ninh bỗng chốc tái nhợt.

Suốt một tháng nay, Lục Kiều gần như lúc nào cũng kề cận cô ấy, không rời nửa bước. Dù là khi cô ấy ra ngoài một mình, Lục Kiều cũng thường xuyên nhắn tin hỏi cô ấy đang ở đâu.

Lý do đưa ra nghe thì rất hợp tình hợp lý: là vì lo cho sự an toàn của cô ấy, sợ cô ấy bị Lưu Chấn quấy rầy, nên muốn luôn biết hành tung của cô ấy.

Không trách được... bất kể cô ấy đi đâu, Lưu Chấn đều có thể “vô tình” xuất hiện gần đó...

Nhưng... chẳng phải hai người là bạn thân nhất sao?

Tại sao Lục Kiều lại làm như vậy với cô?!

Giản Ninh tức đến toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Nhưng… tại sao cô ấy lại phải tiết lộ hành tung của tôi cho Lưu Chấn…”

Giọng Giản Ninh đã bắt đầu run lên:

“Hôm nay cũng là cô ấy đặt phòng khách sạn cho tôi, nói rằng trong ký túc xá nhiều người nhiều chuyện, sợ tôi áp lực tinh thần quá lớn, khuyên tôi ra ngoài nghỉ ngơi một chút.”

Đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, đồng tử Giản Ninh chợt co lại!

Giọng cô ấy run rẩy, nói gần như không thành tiếng:

“Tôi nhớ rồi! Hơn một tháng trước, Lục Kiều từng hỏi mượn thông tin chứng minh nhân thân của tôi. Nói là để đăng ký hội viên gì đó. Cô ấy còn cầm điện thoại tôi thao tác một hồi lâu.”

“Hồi đó tôi đang bận học online trong ký túc xá, vì tin tưởng Lục Kiều nên tôi chẳng để ý xem cô ấy làm gì…”

Thì ra, Lục Kiều đã dùng thông tin cá nhân của cô ấy để đăng ký một tài khoản WeChat mới, lấy danh nghĩa cô ấy để nói chuyện với Lưu Chấn.

Nhưng... Lục Kiều làm vậy rốt cuộc là vì lý do gì?!

Dòng bình luận trong phòng livestream lập tức nổ tung:

[Mẹ nó, đây mà gọi là bạn thân á?!]

[Lầu trên, đây không phải bạn thân, là “địch thân” thì có!]

[Nói đúng hơn là "độc thân" – độc ác và thân cận!]

[Mọi người, tạm gác chuyện có thân hay không, nếu Lục Kiều thật sự là người xấu thì Thố Thố đang gặp nguy hiểm đấy!]

[Không chừng Lục Kiều đã đưa địa chỉ khách sạn của Thố Thố cho Lưu Chấn rồi. Khách sạn không an toàn đâu, chạy mau đi!]

[Đúng vậy, rời khỏi khách sạn ngay, tìm một nơi an toàn hơn để trốn trước đã!]

Đột nhiên, trước mắt Tang Nguyễn tối sầm lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên một khung cảnh rõ ràng như thật.

Sắc mặt cô chợt thay đổi, nghiêm giọng nói:

“Không còn kịp nữa rồi. Lục Kiều đã dẫn theo Lưu Chấn vào thang máy khách sạn. Nếu bây giờ cô bước ra ngoài, chắc chắn sẽ đụng mặt hai người họ.”

“Cho tôi biết tên khách sạn và vị trí phòng cô đang ở.”

Giản Ninh lảo đảo như sắp ngã, tay run đến mức không thể giữ vững:

“Khách sạn phía sau đường Kiến Thiết... phòng 2306...”

Khung chat của buổi phát sóng trực tiếp lập tức nổ tung vì những dòng bình luận tràn ngập “mẹ nó”:

Một dòng từ “Cà Rốt Mọng Nước” bay qua:

[Nhà tôi gần ngay đường Kiến Thiết, đi bộ qua đó chỉ mất vài phút. Thố Thố đừng sợ, tôi đến ngay đây!]

[Cà Rốt Mọng Nước tiên sinh thật nghĩa khí!]

[WTF, tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn!]

[Tiếc là cảnh kích thích thế này chỉ có thể xem một mình, livestream căn bản không thể chia sẻ ra ngoài!]

[Bạn lầu trên, đừng nói chia sẻ, người ngoài còn chẳng nhìn thấy nội dung buổi phát sóng! Mẹ tôi vừa đi ngang qua còn hỏi tôi vì sao cứ ngẩn ngơ nhìn cái màn hình đen thui!]

[WTF... chuyện ma giữa đêm khuya à?!]

[Diễn biến này càng lúc càng rùng rợn...]

Phớt lờ những dòng đạn mờ mịt trong phòng phát sóng, Tang Nguyễn lập tức nói nhanh với Giản Ninh:

“Nghe tôi nói. Hai người họ đến đây là để chụp ảnh xấu hổ của cô, dùng làm công cụ đe dọa, khiến cô mãi mãi không thể thoát khỏi lòng bàn tay họ. Kế hoạch của họ là thế này: Lưu Chấn sẽ nấp ngay ngoài cửa, còn Lục Kiều sẽ gõ cửa phòng cô, đưa cho em một chai sữa bò có thuốc. Sau khi uống xong, trong lúc cô đang vùng vẫy chống lại sự xâm hại của Lưu Chấn, sẽ vô tình rơi từ tầng cao xuống và chết thảm.”

“Cho nên, tuyệt đối đừng mở cửa cho Lục Kiều. Cố gắng câu giờ càng lâu càng tốt.”

“Tôi đã báo cảnh sát thay cô rồi. Đội cảnh sát gần nhất đến khách sạn nhanh nhất cũng phải mất năm phút. Cô mau đeo tai nghe Bluetooth, cố gắng đánh chữ bằng tay. Tôi sẽ hướng dẫn cô từng bước tiếp theo phải làm gì.”

Dòng bình luận trong buổi phát sóng trực tiếp lập tức im bặt. Tất cả cư dân mạng đều nín thở ôm lấy điện thoại, không ai dám thở mạnh.

Trái tim Giản Ninh đập dồn dập như muốn nổ tung, gần như nhảy khỏi lồng ngực.

“Bây giờ, bật chức năng quay video ở chiếc điện thoại còn lại, đặt nó vào một chỗ kín đáo trên bàn. Biết đâu sẽ quay lại được thứ gì đó hữu ích. Sau này đến đồn cảnh sát, những đoạn ghi hình này sẽ là bằng chứng.”

Giọng nói lạnh nhạt nhưng dễ nghe của thiếu nữ truyền qua tai nghe khiến lòng Giản Ninh bất giác cảm thấy an tâm hơn.

Cô ấy hít sâu một hơi, rồi thật dài thở ra, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc hỗn loạn.

Ngay giây tiếp theo…

“Cộc cộc cộc…”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói ôn hòa, tưởng như vô hại của Lục Kiều xuyên qua khe cửa, truyền thẳng vào tai từng fan trong phòng livestream:

“Ninh Ninh, cậu ngủ rồi sao? Là tớ đây, Kiều Kiều nè, mau mở cửa đi.”

[Móa nó! Gián điệp đã đến rồi!]

[Cái “gián điệp” này thật khiến tôi phát tởm luôn đấy! Ọeeeeeee]

[Mẹ hỏi vì sao tôi lúc nào cũng ru rú ở nhà, không thích kết bạn. Tôi: Mời xem clip này.]

“Giữ giọng bình tĩnh, nói chuyện ổn định lại cô ta.” Một cô gái bình thản giữa biến cố lên tiếng trong tai nghe.

Giản Ninh siết chặt lòng bàn tay, đến mức móng tay bấm vào da. Chỉ có như vậy cô ấy mới có thể giữ cho giọng mình không lộ ra cảm xúc khác thường.

“Kiều Kiều, tớ muốn ở một mình yên tĩnh vài ngày. Trời cũng không còn sớm nữa, cậu mau quay về trường đi.”

Bên ngoài cánh cửa, nụ cười trên gương mặt Lục Kiều khựng lại trong một khoảnh khắc. Cô ấy ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt hung hãn của Lưu Chấn đứng sau lưng, toàn thân không kiềm được mà run lên.

Lục Kiều miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giọng nói có chút gấp gáp:

“Tớ thật sự không yên tâm để cậu ở khách sạn một mình, nên cố ý đến đây ở cùng. Ninh Ninh, mở cửa đi, chúng ta nói chuyện chút xíu thôi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua mà.”

“Kiều Kiều, cậu mau quay về trường đi, bây giờ tớ không muốn gặp ai cả.” Giản Ninh nói với giọng kiên quyết chưa từng có.

Ngoài cửa, ánh mắt Lưu Chấn càng thêm u ám.

Lục Kiều đảo mắt một vòng, dịu giọng dỗ dành:

“Ninh Ninh à, tớ thật sự lo cho sức khỏe của cậu. Cả ngày nay cậu chưa ăn gì rồi đúng không? Tớ mang chút đồ ăn đến, chỉ cần tận mắt thấy cậu ăn xong, tớ sẽ lập tức quay về trường.”

Lý do của Lục Kiều nghe qua hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được, giống hệt như một người bạn thân quan tâm thật lòng.

Nhưng ai mà ngờ được, người như cô ta… lại đang đẩy bạn mình xuống địa ngục?

“Tớ không đói… chuyện đó để mai rồi tính…” Giản Ninh còn chưa kịp nói hết câu.

Thì ngay giây sau…

“Tít!”

Tiếng mở khóa phòng vang lên giữa căn phòng yên ắng, chói tai và đột ngột đến mức khiến người nghe dựng cả tóc gáy.

[Gì thế này??? Sao Lục Kiều lại có thẻ mở cửa phòng?!]

[Mẹ ơi! Cảnh sát còn bao lâu nữa mới tới vậy!]

[Chẳng lẽ là lấy thẻ mở cửa từ quầy lễ tân? Cái khách sạn này sao có thể tùy tiện giao thẻ phòng của khách cho người khác thế? Phải khiếu nại ngay!]