Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đường Đường phẫn nộ trừng mắt nhìn chủ livestream, giọng run lên vì tức giận:
“Mẹ tôi thường xuyên đưa tôi ra ngoài dạo phố, mua cho tôi đủ loại trang sức châu báu. Bà ấy cảm thấy mình đã thiếu vắng vai trò làm mẹ suốt bao năm trời, nên muốn bù đắp lại tất cả. Một người mẹ tốt như vậy, sao có thể hại tôi được…”
“Bố tôi còn đứng tên cho tôi cả chục căn nhà, chuyển 30% cổ phần công ty sang tên tôi. Dù bận rộn đến mấy, mỗi trưa ông ấy đều gác lại công việc để về nhà ăn cơm với tôi, nói muốn bù đắp những năm tháng thiếu vắng tình thương của bố.”
“Chị đừng nói nhảm nữa… Bọn họ chỉ là hối hận, nên mới muốn chuộc lỗi, cố gắng đối xử tốt với tôi… sao có thể một lần nữa hại tôi được chứ…”
Môi cô ấy run rẩy, cố chấp phản bác từng lời Tang Nguyễn vừa nói, như thể chỉ cần phủ nhận đủ nhiều thì sự thật sẽ biến mất.
Tang Nguyễn nhìn thẳng vào cô ấy, ánh mắt thăm thẳm. Cô nhận ra sau vẻ giận dữ của Đường Đường là khủng hoảng và tuyệt vọng, liền im lặng, để mặc Đường Đường trút hết cảm xúc.
Cư dân mạng thấy hai người có vẻ sắp tranh cãi kịch liệt, vội vàng gửi bình luận để xoa dịu:
[Ha ha, bình tĩnh, bình tĩnh nào, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý~]
[Đừng ầm ĩ nữa mà, đừng ầm ĩ nữa!]
[Có mỗi tôi để ý chuyện mẹ Đường Đường mỗi tối đều đưa sữa bò trước khi ngủ à? Sau vụ Lục Kiều hôm qua, tôi bỗng thấy sữa bò đáng sợ một cách kỳ lạ...]
[Sữa bò: Tôi không liên quan gì tới Lục Kiều, tha cho tôi đi!]
[Nhạy cảm quá rồi... Mẹ tôi cũng hay pha sữa trước khi ngủ, giúp dễ ngủ hơn mà.]
Tang Nguyễn vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, ánh mắt không dao động dù chỉ một chút. Khi thấy Đường Đường đã dần ổn định lại, cô mới chậm rãi lên tiếng, từng chữ nặng như đá:
“Những gì bố mẹ cô bù đắp cho cô, thực ra chính là ‘tiền mua vận khí’ và ‘tiền mua mạng’. Một khi cô chấp nhận, khế ước đã âm thầm được thiết lập.”
“Muốn đánh cắp vận khí của một người, không thể thiếu một điều kiện: chính là mỗi ngày, vào lúc dương khí mạnh nhất, phải ở cạnh người đó đủ một giờ để dẫn vận khí chảy về phía mình.”
“Khi dương khí lên cao cũng là lúc âm khí mạnh nhất, đó là thời khắc mà vận khí của một người dễ bị tà thuật xâm nhập nhất.”
Tang Nguyễn nhìn thẳng vào Đường Đường, biểu cảm vô cùng nghiêm túc:
“Muốn thực hiện được ‘Thuật đổi mệnh’, mỗi ngày đều phải lấy máu đầu ngón tay của cô, mười đầu ngón, không thiếu một ngón nào. Dùng bí pháp nấu thành canh bổ, để người được đổi mệnh uống. Sau bốn mươi chín ngày, thuật pháp mới phát huy hiệu lực. Cô chưa từng thấy kỳ lạ sao? Tại sao mỗi sáng thức dậy, đầu ngón tay cô lại luôn có vết thương khó hiểu?”
Đường Đường bất giác toát mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm.
Cô ấy cụp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi tay của chính mình.
Mười mấy năm qua, ngày nào cô ấy cũng phải đốn củi, nấu ăn, giặt giũ. Đôi bàn tay sớm đã chai sạn, thô ráp đến mức không thể cứu vãn.
Dù đã trở về nhà hơn một tháng, mỗi ngày đều được thoa đủ loại mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, nhưng đôi tay ấy vẫn không thể hồi phục, sự khô ráp vẫn hiện rõ.
Vì thế, những vết thương nhỏ trên tay cô ấy, nếu không nhìn kỹ, đúng là rất khó phát hiện.
Vậy mà vẫn có cư dân mạng tinh mắt, từ khoảnh khắc lướt qua trong video đã thấy được vết xước nhỏ trên đầu ngón tay Đường Đường.
[Trời má trời má, ngón tay Đường Đường thật sự có vết thương kìa!!!]
[Tôi cũng thấy rồi... [hoảng sợ]GIF]
[Mạo muội đoán một câu: Sữa bò mẹ cô ấy mang đến mỗi tối trước khi ngủ, chắc chắn là có pha thuốc ngủ.]
[Chuẩn luôn, để cô ấy ngủ thật say, mới tiện lấy máu ở đầu ngón tay!]
[Hèn chi dạo này không thấy trời mưa, thì ra là vì mẹ Đường Đường đã dọn sạch đám mây gây mưa rồi*.]
(*Ẩn dụ cho việc dọn dẹp mọi manh mối)
“Bọn họ muốn dùng mạng tôi… đổi cho ai?”
Đường Đường nhắm mắt, giọng như lạc đi, hỏi trong tuyệt vọng.
Thật ra trong lòng cô ấy đã có linh cảm, chỉ là vẫn muốn nghe chủ livestream xác nhận lại một lần cuối.
Ánh mắt Tang Nguyễn ánh lên tia thương cảm, đáp chậm rãi:
“‘Thuật đổi mệnh’ chỉ có thể thực hiện giữa những người có quan hệ huyết thống. Bố mẹ cô… muốn dùng mạng cô để kéo dài mạng sống cho em trai cô.”
Nói rồi, Tang Nguyễn dựa vào tướng mạo Đường Đường, đưa tay tính toán:
“Nếu tôi không đoán sai, thì khoảng hai năm trước, em trai cô từng mắc một trận bệnh nặng. Từ đó trở đi cơ thể yếu hẳn, thường xuyên phải ra vào bệnh viện.”
Đường Đường khẽ gật đầu. Nhắc đến em trai, trái tim cô ấy mềm lại trong chốc lát.
Trong suốt mười mấy năm bị bố mẹ bỏ rơi, từ khi em trai đủ lớn để biết vẽ, năm nào vào ngày sinh nhật của cô ấy, cậu cũng lặng lẽ vẽ tặng cô ấy một bức chân dung.
Góc dưới bên phải mỗi bức vẽ đều có ghi tuổi của cô ấy theo từng năm.
Từ những nét vẽ nguệch ngoạc, ngây ngô hồi bé, đến sau này dần trở nên tỉ mỉ, sống động, rõ ràng là hình ảnh cô ấy trong trí tưởng tượng của em trai. Mà kỳ lạ thay, lại rất giống với diện mạo thật của cô ấy.
Ở nhà, em trai còn đặc biệt chuẩn bị một căn phòng công chúa dành riêng cho cô ấy, trong phòng treo đầy những bức tranh ấy, từ nhỏ đến lớn.
Kể từ khi cô ấy trở về, em trai lại càng dính lấy cô ấy như hình với bóng, miệng không ngừng gọi "chị ơi, chị ơi", giống hệt một cái đuôi nhỏ cứ lẽo đẽo theo sau.
Dường như chỉ cần rời cô ấy một bước là không chịu được.
Nghĩ đến một người em trai tốt đến thế, trái tim Đường Đường như bị ai bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.
Bố mẹ làm ra tất cả những chuyện đó, em trai cô có thật sự biết ơn không?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng thằng bé đã sớm biết rõ chân tướng, vậy mà mỗi ngày vẫn giả vờ thân thiết, lấy lòng cô ấy, trong lòng Đường Đường liền dâng lên một cơn lạnh lẽo đến tận xương.
Tang Nguyễn thở dài, giọng đầy cảm khái:
“‘Thuật đổi mệnh’ vốn dĩ là hành động nghịch thiên, tất nhiên sẽ chuốc lấy báo ứng. Thật ra em trai cô cũng là người có mệnh tốt, đáng lẽ phải sống khỏe mạnh cả đời, ít bệnh tật đau ốm. Đáng tiếc bố mẹ cô tạo nghiệp, nhưng quả báo lại rơi xuống đầu con cái. Cơ thể em trai cô ngày càng suy kiệt, chẳng phải chính là hình phạt ông trời dành cho hành động của bố mẹ cô sao?”
[Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, sao bố mẹ Đường Đường lại có thể nhẫn tâm tổn thương một đứa trẻ như thế chứ!]
[Bởi vì bản chất con người vốn không công bằng. Trái tim chúng ta cũng chẳng bao giờ cân xứng như cán cân công lý cả.]
[Trước kia tôi không hiểu điều này, cho đến khi nuôi hai con mèo… tôi mới biết hóa ra lòng mình cũng lệch về một phía…]
[Haizzz, vì sao luôn phải có một đứa bị xem là cỏ rác, một đứa lại là bảo bối?]
[Đũa không cần phân trái phải, giày thì lại cứ phải chọn bên.]
[Thế gian này vốn không có cái gọi là công bằng tuyệt đối. Một chén nước, vĩnh viễn không thể rót đều.]
[Đúng vậy. Từ nhỏ tôi đã thấm thía điều này: Khi “một chén nước” không thể rót đều, thì người hiền lành nhất sẽ bị ép hy sinh để giữ mọi thứ yên ổn. Một khi người đó không còn cam chịu nữa, thì lại bị mang tiếng là kẻ gây rối. [khóc không thành tiếng] [khóc không thành tiếng].]
[Gửi một cái ôm cho bạn trên lầu.]
[Có những bố mẹ vì con cái mà chắn gió che mưa, nhưng cũng có những bố mẹ chính là giông tố của đời con…]
[Với kiểu bố mẹ như của Đường Đường, chuyện công bằng hay không công bằng đã không còn quan trọng nữa. Điều cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách cứu lấy Đường Đường.]
[Đúng đó chủ phòng, Đường Đường nên dùng cách nào để hóa giải “thuật đổi mệnh” đây?]
[Chỉ còn chưa tới ba ngày nữa thôi, phải nhanh chóng hành động!]