Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

[Dù sao thì… tôi vẫn thấy em trai Đường Đường cũng là người vô tội, cũng đáng thương mà…]

[Nói cho cùng, bất kể là cướp lấy vận khí của Đường Đường để trở thành đại thiếu gia nhà giàu nhất thành phố, hay là giờ đây thực hiện "thuật đổi mệnh", thì em trai cô ấy từ đầu đến cuối đều là kẻ được hưởng lợi.]

 [Tôi thấy rõ ràng bố mẹ Đường Đường trọng nam khinh nữ.]

 [Dù sao cũng không phải người bình thường, người bình thường thì không thể làm ra chuyện thất đức như vậy.]

 [Heo chó: Vì sao mỗi lần mắng người đều lôi bọn ta vào thế này hả… [khóc không thành tiếng][khóc không thành tiếng].GIF]

Tang Nguyễn vẫn điềm đạm nhìn Đường Đường, hỏi tiếp:

“Mẹ cô cầu bùa bình an, chắc không chỉ một lá đâu nhỉ?”

Đường Đường ngẩng đầu nhìn lá bùa đang treo bên cửa sổ, khẽ gật đầu.

“Tôi và em trai mỗi người một lá. Mẹ còn căn dặn kỹ lắm, hai lá bùa nhất định phải treo cạnh cửa sổ thì mới giữ được bình an. Ngày nào mẹ cũng đến phòng tôi kiểm tra, không hề sót ngày nào.”

Đường Đường ngừng một chút, lo lắng hỏi:

“Lẽ nào… bùa bình an có vấn đề?”

Tang Nguyễn không trả lời trực tiếp, mà lại hỏi:

“Em trai cô ở phòng bên cạnh đúng không? Bố cục hai phòng giống nhau? Bùa bình an treo cùng vị trí, cùng hướng?”

Đường Đường nghiêm túc gật đầu, gương mặt dần trở nên căng thẳng.

Tang Nguyễn nói từng chữ một, giọng chậm rãi như gõ vào tim người ta:

“Một âm một dương, bùa dương để bảo vệ, còn bùa âm lại dùng để tổn hao tuổi thọ. Lá bùa treo trong phòng cô, khả năng cao là bùa âm. Lấy bùa bình an làm vật dẫn, bùa âm sẽ âm thầm hút lấy thọ mệnh của cô, rồi chuyển hết sang bùa dương, tức là bùa của em trai cô.”

“Nếu không tin, cô có thể tự mở ra kiểm tra. Trong đó chắc chắn có ghi rõ tên tuổi và bát tự sinh thần của cô.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Đường Đường lập tức trắng bệch.

Cô ấy cảm giác như có thứ gì đó vô hình bóp nghẹn lấy cổ họng mình.

Tim đập như muốn vỡ tung.

Ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, như thể không dám tin vào bất cứ thứ gì nữa.

Tang Nguyễn tiếp tục hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy áp lực:

“Gần đây, em trai cô chắc hẳn đã có chuyển biến tốt, sức khỏe mỗi ngày một khá hơn đúng không? Còn bản thân cô thì sao? Cơ thể ngày càng suy nhược, hay bị hoa mắt, ù tai... có phải thế không?”

Không ngờ câu nói vừa dứt, thân thể vốn đang căng cứng của Đường Đường lại bất ngờ thả lỏng.

Ánh mắt cô ấy một lần nữa bừng sáng, trên gương mặt cũng dần hiện lên nụ cười nhẹ.

Giọng nói mềm mại cất lên, mang theo chút đắc ý:

“Chủ phòng, chị đoán sai rồi. Đúng là sức khỏe của em trai tôi có khởi sắc, nhưng tôi thì chẳng có vấn đề gì cả. Ngược lại còn thấy khỏe hơn trước nữa là khác.”

“Cho nên, mấy chuyện như trộm vận khí hay ‘thuật đổi mệnh’ căn bản không tồn tại. Chắc chắn là chủ phòng tính sai rồi.”

 [Ủa? Gì vậy trời…]

 [Tật xấu bịa chuyện của chủ livestream lại tái phát rồi à.]

 [Cái gì cơ? Tiên nữ chủ phòng bị "lật xe" rồi á?]

 [Haizz, tôi đã bảo rồi mà, cái gọi là “thuật đổi mệnh” nghe đã thấy hư cấu rồi.]

 [Tuy mấy chuyện chủ phòng kể cũng khá kích thích não, nhưng tối thế này mà kể mấy chuyện kiểu này thì hơi quá đà rồi.]

 [Dù sao thì, chỉ cần Đường Đường không sao là được rồi. Biết đâu mấy vận xui cũng tan hết rồi ấy chứ.]

 [Haha, ngựa thần cũng có lúc vấp mà. Chủ phòng thỉnh thoảng sai cũng dễ hiểu thôi.]

 [Đúng đúng, vẫn ủng hộ chủ phòng, moah moah. [hôn hôn]GIF]

Trong lòng Tang Nguyễn bỗng dấy lên một nỗi nghi hoặc, cô lẩm bẩm: “Không lẽ nào…”

“Thịch thịch thịch!”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

 [Đậu má, chẳng lẽ thật sự là mang sữa bò tới rồi?!]

 [Bình tĩnh nào, người lầu trên vừa bảo là chủ phòng đoán sai thôi, chỉ là sữa trước khi ngủ bình thường mà.]

 [Giờ nghe thấy tiếng gõ cửa là tự động nổi da gà luôn ấy…]

“Chị ơi, là em.” Một giọng thiếu niên trong trẻo vang lên từ bên ngoài phòng livestream.

Sắc mặt Đường Đường lập tức dịu lại, nở nụ cười dịu dàng, vội vàng đi mở cửa.

Ngoài cửa là một thiếu niên vóc dáng cao gầy, ôm trong ngực một khung tranh lớn được phủ bằng lớp lụa mịn.

Gương mặt cậu có vài phần giống Đường Đường, làn da tái nhợt nhưng tinh thần nhìn qua có vẻ khá ổn, không còn yếu ớt như lời chủ phòng từng nói.

Có vẻ như đúng như Đường Đường nói, sức khỏe em trai cô ấy thực sự đã có chuyển biến tốt hơn.

“Tiểu Mặc, sao giờ này còn chưa ngủ?”

Đường Đường vừa cười vừa kéo tay Đường Mặc, dẫn cậu đến ngồi xuống bên bàn.

Khuôn mặt dịu dàng của Đường Mặc ánh lên nét vui tươi, cậu vỗ nhẹ vào khung tranh đang ôm trong ngực, lộ ra nụ cười thần bí.

“Chị đoán xem em mang gì tới?”

Đường Mặc chớp chớp mắt, ánh mắt như chờ mong được khen ngợi.

Đường Đường lập tức sáng rỡ cả đôi mắt, gần như đã đoán được trong lòng cậu đang ôm thứ gì.

Cô ấy đưa tay xoa nhẹ mái tóc thiếu niên. Cảm giác mềm mại và ấm áp ấy giống như đường ngọt làm người ta say mê.

“Cơ thể em vẫn chưa hồi phục hẳn, đừng ngồi vẽ tranh quá lâu nữa. Đợi đến khi khỏe rồi, muốn vẽ bao nhiêu cũng được.” Giọng Đường Đường mang theo chút trách móc dịu dàng.

“Vâng ạ.” Đường Mặc mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, rồi nhẹ nhàng tháo bức tranh đang lồng kính ra.

Khung cảnh trong tranh là một bờ cát mênh mông trải dài.

Trên nền cát, một cô gái như vừa phá kén hóa bướm, rực rỡ và tràn đầy sức sống, đang cười rạng rỡ chạy về phía biển khơi. Phía sau cô, ánh mặt trời đang dần ló rạng từ phía chân trời xa tít ngoài khơi.

Những lớp kén vỡ vụn bị bỏ lại trên cát, bị sóng biển cuốn đi xa vào lòng đại dương.

Trên bầu trời cao, có một thiên sứ mờ ảo không rõ khuôn mặt, dang rộng đôi tay, âm thầm che chở cho cô gái đang chạy về phía hạnh phúc.

Ngón tay Đường Đường khẽ vuốt lên lớp kính trong suốt của bức tranh, ánh mắt đầy niềm vui và xúc động khi ngắm nhìn hình ảnh mình trong tranh.

Góc phải bên dưới bức tranh, có một con số nhỏ: 19.

“Tiểu Mặc, đây là quà sinh nhật mười chín tuổi em tặng chị sao?” Đường Đường quay đầu nhìn cậu, mỉm cười.

Đường Mặc gật đầu, cười nói: “Còn một tháng nữa là tới sinh nhật chị. Đây là món quà sinh nhật mười chín tuổi em dành cho chị.”

Đường Đường không kìm được lại đưa tay lên xoa đầu cậu lần nữa: “Gấp gáp đến thế cơ à? Phải tặng trước cả một tháng luôn sao? Chị còn tưởng em sẽ đợi đúng ngày sinh nhật rồi mới tặng cơ.”

Nghe vậy, thân thể Đường Mặc khẽ cứng đờ. Trong đôi mắt trong trẻo của cậu thoáng hiện lên chút cảm xúc phức tạp, như ẩn chứa một nỗi buồn sâu kín.

Chỉ trong chớp mắt, cậu đã giấu đi ánh nhìn khác thường đó, đứng dậy kéo tay Đường Đường, dịu dàng nói: “Chị ơi, chúng ta treo bức tranh này lên đi.”

Đường Đường tiện tay đặt chiếc điện thoại đang phát trực tiếp lên bàn học, rồi cùng Đường Mặc đi đến bức tường phía đối diện.

Trên đó, treo đầy những bức tranh vẽ Đường Đường ở các độ tuổi khác nhau.

 [Tình cảm giữa hai chị em này thật khiến người ta ngưỡng mộ quá đi.]

 [Ghen tị thật sự, không giống chị tôi gì cả, chỉ biết đánh tôi thôi, hu hu.]

 [Bình thường mà, cái này gọi là áp chế huyết thống đó.]

 [Aaaaa, em trai Đường Đường đúng là đẹp trai quá trời, chỉ cần một phút, tôi đã lỡ yêu thêm một người rồi!]

 [Có gì đâu, mỗi ngày mở voice chat, một phút tôi yêu được hai mươi người cơ mà!]

 [Ủa? Sao sắc mặt của chủ phòng lại nghiêm trọng thế nhỉ?]

 [Chẳng lẽ là vẫn đang buồn vì vừa nãy tính sai gì đó sao? Thật sự không cần phải thế đâu nha.]

 [Vui lên đi nào chủ phòng, cười một cái cho đời tươi! Smile!]

Tang Nguyễn lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi mày khẽ nhíu. Cô luôn có cảm giác, Đường Mặc có gì đó không ổn lắm.