Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thế nhưng cô gái này cưới về, không qua một ngày tốt lành không nói, Lỗ Tam vẫn như cũ không làm việc, thậm chí giao hết việc nhà nông cho người vợ của gã làm.
Mà người vợ của lão cũng là một người tần tảo, còn cho rằng sau khi có con thì Lỗ Tam sẽ thay đổi tốt hươn.
Thế nhưng không nghĩ tới, sau khi sinh cho gã một đứa nhỏ, vẫn tiếp tục sống như trước, cuối cùng vợ của gã cũng không chịu nổi, chờ con trai dứt sữa thì thừa dịp trời tối chạy trốn.
Vì thế, nhà của gã trở thành trò cười cho toàn thôn.
Cười Lỗ Tam ngay cả vợ mình đều không thể giữ lại.
Mà rõ ràng chuyện này là do Lỗ Tam sai, thế nhưng mẹ của gã lại cho rằng con dâu là loại lăng loàn, không tuân nữ tắc, chạy trốn với người đàn ông khác.
Chờ cháu trai có thể đi đứng nói chuyện, mỗi ngày đều nói xấu mẹ của nó trước mặt nó, thậm chí còn đổ hết những thói hư tật xấu của Lỗ Tam cũng là vì mẹ của nó, việc này cả thôn đều biết cả.
Trần Mặc cũng không phải nguyên thân, bởi vì cha của mình là chủ doanh nghiệp, từ nhỏ Trần Mặc đã tiếp xúc tới muôn vạn người trong xã hội này, biết rằng muốn đối phó loại người như Lỗ Tam là không thể khách sáo.
Ngươi càng mềm yếu, người ta lại cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, liền được đà lấn tới.
Lỗ Tam nằm rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy bụng quặn đau, không nhịn được ọe ra nước đắng, trong mắt gã, Trần Mặc chính là một kẻ yếu ớt nhiều bệnh, là con mọt sách yếu đuối, nói chuyện cũng có vẻ nho nhã, còn chưa từng gặp hắn nói tục như này bao giừo.
Lỗ Tam nói: "Ta cũng không cố ý, theo bối phận ngươi phải gọi ta là ca, ngươi nói chuyện như vậy à, còn đạp ta."
"Tiểu thúc." Hàn An Nương cũng bị hành động của Trần Mặc làm giật mình, vội vã nắm chặt tay cầm đao của Trần Mặc, rất sợ hắn làm loạn, thế nhưng lại cảm thấy rất an toàn.
Đương nhiên Trần Mặc sẽ không làm loạn, chỉ muốn dọa Lỗ Tam mà thôi, hắn không để ý tới lời của Lỗ Tam, trầm mặt nói: "Mẹ nó, ngươi kêu cái gì? Khóc tang sao, muốn rủa chết ta à?"
Lỗ Tam là một kẻ lấn yếu sợ mạnh, lại đối mặt với Trần Mặc "hung ác" như vậy, liếc nhìn đao bổ củi sáng loáng trên tay hắn, khí thế cũng yếu đi vài phần: "Mặc ca nhi hiểu lầm, ta tới đây mượn lương thực mà thôi."
"Không có, không mượn." Trần Mặc từ chối thẳng thừng.
Nghe vậy, Lỗ Tam không dám nói thêm gì, gật đầu rồi xoa ngực, bò lên chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
"Chờ đã." Trần Mặc gọi gã ta lại.
"Còn có chuyện gì sao?" Sắc mặt Lỗ Tam hơi đổi, gã bị Trần Mặc dọa sợ.
"Khi trước ngươi mượn lương thực, bao giờ trả?"
"Hả?"
Lỗ Tam sững sờ, không cho mượn lương thực còn đánh người coi như xong, còn muốn mình trả lương thực, thực sự là bắt nạt người mà, thế nhưng gã cũng không dám đáp trả, chỉ ngượng ngùng nói: "Nhà ta cũng không có lương thực."
"Ta không cần biết nhà ngươi có lương thực hay không, ta hỏi ngươi khi nào trả?"
Lỗ Tam: "..."
Thực là không nói đạo lý, không có lương thực thì trả làm sao?
"Qua khoảng thời gian nữa."
"Cụ thể là bao lâu?"
"Thì qua vài ngày đi."
"Cụ thể là mấy ngày?" Trần Mặc lạnh lùng hỏi.
"Một tháng."
"Hả?" Trần Mặc nhướng mày.
"Mười ngày?"
"Được, chỉ mười ngày, mười ngày sau, ta sẽ tự mình tới nhà của ngươi lấy lại lương thực." Trần Mặc nói.
Lỗ Tam không nói thêm gì, thấy không có chuyện gì khác vội vã che ngực rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Lỗ Tam, Trần Mặc bình tĩnh, nói: "Quả nhiên nắm đấm lớn đúng là bớt việc."
Lấy lại tinh thần, Hàn An Nương vẫn đang ngơ ngác nhìn hắn.
"Tẩu tẩu, sao vậy?"
"Tiểu thúc, ngươi quá uy phong."
"Tẩu tẩu." Hầu kết Trần Mặc nhấp nhô vài lần.
Tư thái mỹ mạo của Hàn An Nương đều là rất tuyệt, trên người còn có khí chất của một thiếu phụ, giờ phút này thân thể hai người gần sát nhau, nàng còn nắm chặt tay của mình, điều này làm cho kẻ đã "ăn mặn", nhưng dạo gần đây đều không chạm qua nữ sắc như hắn đều xuất hiện tâm viên ý mã.
Nhất là thời loạn thế ngày nay, áp lực sinh tồn rất lớn, phương thức giải trí thiếu thốn, đối với kẻ tuổi trẻ như hắn mà nói, khát vọng đối với nữ sắc lại càng mạnh.
"Tiểu thúc."
Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Trần Mặc, Hàn An Nương chỉ thấy trái tim đập loạn, khuôn mặt nóng lên, rồi mới phản ứng tới bản thân còn nắm tay của hắn, thân hình hai người tiếp xúc thật gần, vội vã buông tay của hắn ra, lui về sau hai bước.
Trần Mặc cũng dời ánh mắt của mình đi, mặc dù mẹ của nguyên thân cũng có ý định huynh mất đệ thừa kế, hơn nữa hắn cũng không phải nguyên thân, cũng không có vướng mắc tâm lý, thế nhưng loại chuyện này, hắn cũng không biết mẹ của nguyên thân có nói với Hàn An Nương hay không.
Dù sao nàng cũng là tẩu tẩu trên danh nghĩa của mình, luân lý cương thường bày ở đây, Trần Mặc vẫn là ép xuống tâm xao động của bản thân, nói: "Tẩu tẩu, vừa rồi ngươi không có ngã chứ?"