Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hàn An Nương lắc đầu, vỗ đi bụi bẩn trên người, bỗng nghĩ tới điều gì đó, nói: "Tiểu thúc, Lỗ Tam sẽ không báo quan chứ?"
Mặc dù Vương Ma Tử cũng đạp Trần Mặc một đạp, quan phủ chưa từng để ý, thế nhưng mọi chuyện đều có chẳng may.
Hàn An Nương là người ngoài, chỉ có thể dựa vào Trần Mặc, không muốn hắn gặp chuyện, bởi vậy rất mẫn cảm đối với mấy chuyện này.
"Tẩu tẩu, không phải khi trước ngươi đã nói rồi sao, nhân thủ của nha môn cũng không đủ, chỉ cần không phải án mạng, quan phủ cũng không quản lý trị an ngoài thành, Lỗ gia cũng không phải gia đình giàu có gì, còn phải tới đây mượn lương thực, chắc hẳn cũng không có bối cảnh, quan phủ sẽ không chuyên môn xử lý chuyện này."
Trước khi xuyên việt, cũng bởi vì kinh doanh, nên hắn cũng tiếp xúc khá nhiều với "quan phủ", bất cứ triều đại nào, chỉ cần không xảy ra án mạng, đánh nhau ẩu đả cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Vậy là tốt rồi." Hàn An Nương gật đầu, cũng không biết sao, trong đầu lại nhớ tới những lời mà tiểu thúc vừa nói khi nãy "dám bắt nạt tẩu tẩu ta, mẹ nó ngươi muốn chết đúng không?"
Nàng chỉ cảm thấy rất bá khí, khuôn mặt đỏ lên, lại sợ Trần Mặc nhìn thấy nên cúi đầu.
Mấy ngày sau, Trần Mặc cũng hiểu rõ tại sao Hàn An Nương muốn chuẩn bị nhiều củi lửa như vậy để qua mùa đông, còn chưa tới trung tuần tháng mười một, gió lạnh thổi tới mặt lạnh lẽo như từng lưỡi đao vậy.
Người tới mượn lương thực cũng nhiều hơn, mặc dù Trần Mặc đều từ chối, thế nhưng không chịu nổi lòng người, cho rằng Trần gia có lương thực, chỉ là không muốn cho bọn họ mượn.
Vì thế, Trần Mặc lấy ra hai cân ngô từ trong hầm ngầm để vào trong thùng gạo, lần sau khi có người tới mượn lương thực, cũng thoải mái mà mở ra cho bọn họ nhìn, cũng nói rằng bản thân thật sự không đủ ăn.
Thế nhưng dù là như vậy, bọn họ vẫn hi vọng Trần Mặc có thể chia ra một chút cho bọn họ.
Trần Mặc trầm mặt xuống, đuổi bọn họ ra ngoài.
Quả nhiên, đầu năm này, không thể đối đãi hòa nhã với bọn họ mà.
Hai ngày sau.
Trong phòng.
Trần Mặc thay nơi cầm đao của đao bổ củi, thay đổi cán dao gỗ ngắn khi trước thành một cán dao dài.
Cứ như vậy, ban đầu đao bổ củi chỉ có nửa mét, hiện tại đã dài tới hơn một mét.
Ban đầu chỉ là đao bổ củi như một dụng cụ làm nông, sau khi lắp đặt cán dài thì là binh khí trên chiến trường.
"Hả?"
[Họ tên: Trần Mặc.]
[Tuổi tác: 16.]
[Công pháp: Dưỡng Huyết Thuật (nhập môn 11.5/100).]
[Cảnh giới: Không.]
[Lực lượng: 7+15.]
[Kỹ năng: Thiên Hợp đao pháp (Đỉnh cấp 7320/10000).]
"Sau khi lắp đặt cán dài cho đao bổ củi, lực lượng lại tăng thêm một điểm."
Trần Mặc nhíu mày.
Vung ra một đao rất mạnh.
[Số lần vung đao +1, kinh nghiệm của Thiên Hợp đao pháp +1.]
Vung chặt cũng thuận tay hơn rất nhiều.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, chờ Thiên Hợp đao pháp tới đỉnh cấp, lực lượng bản thân lên tới khoảng 8 điểm thì đi săn thú.
Bảy điểm là trình độ của người bình thường, mình vượt qua cấp độ một điểm, có lẽ sẽ không khó.
Những ngày gần đây, mỗi ngày hắn đều vung đao hơn một ngàn lần, những lúc khác thì là dùng để rèn luyện.
Hắn cũng không còn chuyện gì khác để làm.
Trần Mặc cởi áo ra, bắt đầu huấn luyện chống đẩy như thường ngày.
"Hô... hô..."
Không lâu sau.
Làm xong chống đẩy một trăm cái, Trần Mặc thở hào hển.
Mấy ngày nay không có thịt để ăn, hắn cảm thấy hiệu quả rèn luyện cũng không rõ ràng như khi trước, nhạt mồm nhạt miệng quá.
Nghỉ ngơi một lát, Trần Mặc lại bắt đầu nâng đá rèn luyện lực cánh tay.
Mà vào lúc này, Hàn An Nương vừa ra ngoài giặt quần áo về lại xông vào căn phòng của hắn.
"Tiểu thúc, không xong. A, tại sao tiểu thúc không mặc quần áo chứ."
Hàn An Nương che mắt lại lùi ra ngoài.
Trần Mặc: "..."
Trần Mặc vội vã mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài: "Tẩu tẩu, có chuyện gì xảy ra?"
Hàn An Nương vẫn còn đỏ mặt, khi thấy Trần Mặc đi ra thì lại càng đỏ hơn, trong đầu đều là hình tượng Trần Mặc không mặc quần áo khi nãy, mặc dù nhìn không rõ lắm, thế nhưng vẫn có thể thấy được bắp thịt cường tráng trên người hắn, theo bản năng nàng siết chặt nắm đấm.
Hô hấp của nàng hơi hỗn loạn, có vẻ như cũng ý thức được thị giác của bản thân nhận xung kích, vành tai đều đỏ lên, lẩm bẩm: "Tiểu thúc ở nhà vẫn nên chú ý hơn."
"Cái gì?" Trần Mặc không nghe rõ lắm.
Trong mắt Hàn An Nương lóe lên vẻ thẹn thùng, tạm thời quên việc này rồi nói: "Tiểu thúc, Đại Lâm thúc đi hồ Đại Động bắt cá thì bị người cảu Thanh Hà bang phát hiện, bị đánh thành trọng thương, khi bị nhấc trở về liền tắt thở."
Nghe vậy, trong đầu Trần Mặc hiện lên gương mặt chất phác đàng hoàng mà khi trước hắn gặp.
Ấn tượng của Trần Mặc đối với người này chính là lần trước Trần Đại Lâm tới đây mượn lương thực, thần sắc của ông ta rất câu nệ, mà lại phản ứng của ông ta khi bị cự tuyệt cũng không giống như những người khác, còn mặt dày xin xỏ tiếp, mà là khi nghe được lời từ chối thì lập tức rời đi.