Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phiên đấu giá càng về sau càng có nhiều bảo vật quý hiếm xuất hiện khiến cho chị em Ninh Hinh và Ninh Ý cảm thấy rất thích thú, trong lòng họ cũng không thèm buồn bực chuyện vừa nãy nữa.
Đối với Ninh Hinh, loại chuyện đối xử bất công như hôm nay xảy ra như cơm bữa nên lòng nàng đã sớm không còn cảm thấy đau khổ rồi. Còn về phần Ninh Ý, dù cho nó gặp chuyện không vui đi chăng nữa chỉ cần có thứ khác khiến nó chú ý thì nó liền quên mất chuyện vừa rồi ngay.
Ninh Hạo nhìn chị em Ninh Hinh, trên mặt tràn đầy vẻ u ám.
“Món đồ đấu giá lần này là ba hạt giống đều được lấy từ động tiên của một vị tu sĩ thời thượng cổ. Các chuyên gia thẩm định cổ vật của Đa Bảo các cũng không xác định được ba hạt giống này là loại linh thảo gì, nhưng chắc chắn nó vẫn còn mầm sống. Giá khởi điểm là 100 linh thạch trung phẩm, có thể nâng giá tùy ý.”
Khi thấy người bán đấu giá mang ra ba hạt giống kia, nét mặt của Ninh Hinh hơi biến đổi. Nàng bẩm sinh luôn nhạy cảm với những thực vật có linh tính, nàng cảm nhận được mấy hạt giống này cực kì quý hiếm.
“110 linh thạch trung phẩm.”
“200 linh thạch trung phẩm.”
Giá từ từ được nâng lên đến 300 linh thạch trung phẩm, tính ra giá tăng như vậy cũng không quá cao. Thấy vậy Ninh Hinh ra giá: “310 linh thạch trung phẩm.” Đối với việc Ninh Hinh tham gia đấu giá mọi người của Mục gia cũng không có bất ngờ gì. Mọi người đều biết nàng luôn cảm thấy hứng thú với những cây cỏ kì lạ.
“350 linh thạch trung phẩm.” Từ một phòng bao khác ở lầu ba có người ra giá.
“360 linh thạch trung phẩm.” Ninh Hinh tiếp tục tăng giá.
Khi con số lên đến 600 linh thạch trung phẩm thì chỉ còn lại Ninh Hinh và người ở gian phòng lầu ba cạnh tranh.
Tộc trưởng Mục Khiêm không lên tiếng, Ninh Hinh tiếp tục tranh món hàng với người ở phòng bao kia.
Đến khi giá đạt đến 1000 linh thạch trung phẩm Mục Ninh Nguyệt nhịn không được mà mở miệng nói: “Em gái, chúng ta căn bản không biết mấy hạt giống này là gì mà lại tốn nhiều linh thạch để mua như vậy, chị cảm thấy không đáng chút nào.”
“Tao đâu có dùng linh thạch của mày mua, mày đau lòng cái gì?” Ninh Hinh bực mình nói.
“Nhưng mày cũng xài linh thạch của cha mà.” Ninh Hạo chen vào nói.
“Bác cả, hay là bác cho con linh thạch để mua được không ạ?” Ninh Hinh quay sang hỏi Mục Phi.
“Con cứ thoải mái ra giá đi, bác cả cho con linh thạch.” Mấy vị trưởng lão ở đây điều biết La Tĩnh chắc chắn đã chuẩn bị linh thạch cho chị em Ninh Hinh. Mới nãy thấy Ninh Hinh không chớp mắt mà bỏ ra 5000 linh thạch trung phẩm mua pháp khí cao cấp cho em trai bọn họ liền hiểu. Chắc ở đây chỉ có chị em Ninh Nguyệt mới nghĩ rằng chị em Ninh Hinh tham gia đấu giá là dùng linh thạch của Mục Dương.
“Đạo hữu ở phòng số ba, trưởng bối nhà ta rất thích sưu tầm linh thảo, kính xin đạo hữu nhường một bước để Hàn mỗ thuận lợi mua được món này.” Họ Hàn? Là người Hàn gia, một trong ngũ đại gia tộc sao?
“Thật xin lỗi, ta cũng rất thích những thực vật có linh tính này, e là không nỡ buông tay nhường cho người khác được.” Ninh Hinh thẳng thừng từ chối. Nhìn lớp vỏ màu tím đen của các hạt giống đó, nàng liền biết đây là giống thực vật cực kì quý hiếm rồi. Ninh Hinh đoán khả năng cao đây là hạt giống Thị Huyết Ma Đằng mà nàng từng thấy trong Vạn Độc Kinh. Đây là loại hoa có độc tính rất mạnh, không chỉ người tu hành mà người luyện ma cũng không thể chống lại độc tính của nó được.
Loại linh thảo này rất khó tìm thấy ở thế giới Nhạc Thiên, nó gần như chỉ sinh trưởng tại đại lục Hỏa Nhạc. Hiện tại vật báu đang ở ngay trước mắt, không có lý do gì để nàng từ bỏ cả.
“Vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục đấu giá thôi.” Nam tu sĩ họ Hàn kia nói.
“Bên kia là người Hàn gia, chúng ta làm như vậy không ổn đâu.” Mục Ninh Hạo nói.
“Không ổn chỗ nào? Trong hội đấu giá, người nào ra giá cao hơn thì đồ vật thuộc về người đó. Người bên kia cũng nói vậy, mày lại lo lắng cái gì?” Mục Thủy Lam cáu gắt nói.
“Ninh Hạo chỉ nghĩ Hàn gia là khách, họ mới đến thăm Dật Dương thành của chúng ta, chúng ta nên dùng lễ mà đối đãi với họ.” Mục Ninh Nguyệt nói với tộc trưởng Mục Khiêm như thể giải thích thay cho Mục Ninh Hạo.
“Ồ, thì ra trong hội đấu giá mà đấu giá đồ vật chính là không có lễ nghĩa à? Mày đúng là già mồm cãi láo thật.” Ninh Hinh trào phúng nói.
“Bên đó người ta đã nói là mua làm quà cho trưởng bổi trong nhà rồi, sao em lại không nhường cho người ta chứ?” Mục Ninh Nguyệt phản bác.
“Tao thấy đây có phải đồ mày thích đâu nhỉ? Bằng không mày lại chẳng như lần trước, chộp lấy chộp để cái Bích Tàm Tuyết Sa à? Sao lạ vậy ta, mày nói mày rộng lượng lắm kia mà, gớm chỉ được cái mõm.”
“Ninh Hinh, con ăn nói kiểu gì vậy?” Mục Dương tức giận quở trách Ninh Hinh, hai đứa nó là chị em mà hễ gặp mặt là cãi nhau như chó với mèo.
Vì đang đấu giá nên Ninh Hinh lười tranh cãi với Mục Dương. Cuối cùng ba hạt giống bị đẩy lên đến 2000 linh thạch trung phẩm mới dừng lại. Có lẽ thấy Ninh Hinh quyết tâm như vậy, người Hàn gia cũng từ bỏ không ra giá nữa.
Khi có được ba hạt giống trong tay, Ninh Hinh cực kì vui. Vì Thanh Mộc Quyết mà nàng luyện lực sát thương không cao lắm, bây giờ có hạt giống này thì nàng có thể trồng rồi dùng nó như một loại vũ khí.
“Chả biết mấy thứ này là cái giống gì, vậy mà cũng bỏ ra 2000 linh thạch trung phẩm để mua cho được, đúng là đồ phá của.” Mục Ninh Hạo thầm nói nhỏ.
“Mục Ninh Hạo, mày ngon thì nói to lên. Ở đó lầm bầm cái gì? Chị tao xài linh thạch như thế nào cũng chả liên quan tới mày. Mày nghĩ ai cũng như chị em mày à, toàn ăn bám linh thạch của cha mà tỏ vẻ này nọ. Chị tao từ lâu đã tự kiếm được linh thạch rồi, tụi tao xài linh thạch của mình ảnh hưởng gì tới mày mà mày nói.” Ninh Ý lớn giọng nói.
Người trong Mục phủ đều biết chị em Ninh Hinh thường xuyên ra ngoài, nhưng hầu hết đều nghĩ là trẻ con ham chơi thôi, đâu biết rằng bọn nhỏ còn đi bày sạp bán hàng rong để kiếm linh thạch.
“Ai biết mày nói thật hay láo.” Mục Ninh Hạo cũng lớn tiếng đáp lại.
“Tao làm chứng điều đó là thật nha, vì tao cũng hay đến đó. Bản thân mình không làm được thì đừng có nghĩ người khác cũng không làm được.” Mục Thủy Lam khinh bỉ nói với Mục Ninh Hạo.
“Này này này, tụi mày không xem đấu giá nữa hả? Người lớn đang xem đó, im lặng chút coi.” Mục Ninh Vũ thấy tình hình không ổn liền lên tiếng. Chuyện rõ là nhỏ như cái móng tay mà cũng cãi nhau cho được, thiệt không hiểu nổi tụi nó.
Từ lúc đó đến khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người đều im lặng không nói chuyện, cả phòng bao có chút yên tĩnh. Cuối cùng thì tộc trưởng và bác cả cũng mua được một hai món đồ cho mình, Thủy Lam cũng mua một món, mọi người ai cũng vui vẻ cả.
“Xong rồi, chúng ta về thôi.” Tộc trưởng nói.
“Cha về phủ thành chủ luôn. Ninh Vũ, con về Mục phủ hay sao?”
“Con cũng về phủ thành chủ, đã lâu rồi không gặp hai anh, con nhớ muốn chết.”
“Được, vậy hai cha con mình cùng đi thôi.”
Nhóm người tạm biệt nhau rồi nhà ai nấy về.
Đến Mục phủ, Ninh Hinh thấy Mục Dương lại muốn cùng chị em Mục Ninh Nguyệt đi về vườn Như Ý, liền gọi: “Cha, cha có bận chuyện gì không?”
“Không có, con có chuyện gì à?” Đối với sự chủ động của Ninh Hinh, Mục Dương có hơi bất ngờ quay lại hỏi.
“Con muốn nói chuyện với cha một chút.”
“Các con về trước đi, chút nữa cha về.” Mục Dương quay sang nói với Mục Ninh Nguyệt.
“Con với Ninh Hạo cũng không có chuyện gì, tụi con ở đây đợi cha.” Mục Ninh Nguyệt nhỏ nhẹ đáp lại.
“Vậy cũng được, Ninh Hinh con có chuyện gì muốn nói với cha vậy?”
“Thấy Mục Dương không có ý định để cho chị em Mục Ninh Nguyệt tránh đi. Ninh Hinh cũng không kiêng dè mà nói thẳng: “Cha, mới nãy trong buổi đấu giá cha nói con quá phận.”
“Thì sao, ta là cha của con…”
“Có thể nghe con nói hết không? Từ lâu con đã biết trong lòng cha con và Ninh Ý không thể nào so sánh được với chị em Mục Ninh Nguyệt, vị trí bọn họ trong lòng cha quan trọng hơn chị em con rất nhiều.”
Không để cho Mục Dương tiếp lời, nàng nói tiếp: “Trước đây con cảm thấy không công bằng, nhưng sau đó chuyện như vậy thường xuyên xảy ra nên con cũng quen rồi. Hôm nay con không phải tìm cha để buông lời oán trách gì đâu. Cha cũng thấy mối quan hệ giữa chị em con và chị em Mục Ninh Nguyệt rồi đó, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Nên con chỉ muốn nói sau này nếu cha gặp phải chuyện tương tự thì mong cha đừng can thiệp vào nữa. Suy cho cùng tụi con cũng lớn rồi, có thể tự giải quyết chuyện của mình mà, phải không cha?
Bởi vì sự thiên vị khiến cho cha không nhìn rõ được bản chất của sự việc. Nhưng tính cách của con khi gặp chuyện bất công thì sẽ phản kháng, cho nên con và cha sẽ khó tránh được việc xảy ra tranh cãi. Mẹ bảo con phải hòa thuận với cha, con cũng rất muốn chứ. Vậy nên cha à, con không mong cha phải công bằng, chỉ mong cha nhắm mắt làm ngơ thôi được không?”
Mục Dương nghe xong lời đứa con gái nhỏ liền sững sờ chết lặng.
Ninh Hinh đứng đợi một lúc không thấy Mục Dương trả lời thì dẫn Ninh Ý quay về vườn của mình.
“Chị, chị đừng buồn. Cha không yêu thương chị em mình, chị em mình cũng không cần yêu thương ông ấy nữa.”
“Em có thể không thương cha sao?”
“Ông ta đã không thương em thì em đương nhiên cũng có thể không thương ông ta.”
*** Hết chương ***