Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau buổi đấu giá, Ninh Hinh vừa về đến nhà đã ngay lập tức đem hạt giống của Thị Huyết Ma Đằng trồng vào vườn thuốc bỏ túi (tùy thân dược viên) của mình. Vườn thuốc này là món quà gặp mặt mà Viêm Dương chân quân đã tặng cho Ninh Hinh, nó có đặc tính hay ho là có thể thu nhỏ để đem theo bên người, tổng diện tích khoảng mười mẫu (một mẫu bằng 666.6 m2). Ninh Hinh vô cùng vừa ý với món pháp bảo này, không chỉ bởi sự tiện lợi mà còn bởi sự hiếm có khó tìm của nó ở thế giới Nhạc Thiên.

Linh khí ở trong vườn thuốc cần có linh thạch để duy trì, số lượng linh thạch tiêu hao là khá lớn. Nhưng cũng may nàng vốn là con nhà giàu không thiếu linh thạch: ngoại trừ số tiền sinh hoạt được cấp từ gia tộc vào mỗi tháng, mẹ còn cho nàng thêm tiền quà, rồi cả phần thu nhập nàng tự kiếm được nữa. Tuy chẳng bao nhiêu nhưng cũng được xem là bước tiến trong nhân sinh rồi, bằng không nàng thật sự không nuôi nổi cái vườn há mồm luôn đòi nhai linh thạch này mất.

Trong vườn thuốc của Ninh Hinh, nàng không chỉ sưu tầm tuyển chọn các loại linh thảo mà còn có không ít các loại cây độc. Bình thường trong người nàng tập trung một lượng linh khí hệ Mộc cực kì thuần chất, nên cây cối dù có khô héo cách mấy khi được nàng dẫn linh khí sang tưới tiêu vẫn sẽ dần dần hồi phục trở lại. Chuyện lạ kiểu này hẳn là có liên quan đến việc nàng mang thể chất Mộc linh thể.

Thế nhưng thật ra Ninh Hinh cũng không biết được rằng nguyên do chủ yếu là bởi khi bản thân còn ở trong bụng mẹ đã hấp thụ rất nhiều đốm sáng năng lượng, lại thêm mang linh căn hệ Mộc khiến chúng trực tiếp chuyển hóa thành sinh lực, có tác dụng giúp chữa lành vết thương nhanh chóng và tái tạo sự sống.

Ninh Hinh dùng linh khí đã được chuyển hóa trong người đem đi nuôi hạt giống Thị Huyết Ma Đằng, hi vọng nó ăn no chóng lớn để trở thành một món vũ khí sắc bén của nàng.

***

“Ê Ninh Hinh, Ninh Ý! Nhanh lên đi! Chừng nào hai đứa mày mới lên đài thế?” Mục Thủy Lam nôn nóng hỏi hai đứa em.

“Chắc là cuối cùng đó. Có chuyện gì không?” Ninh Hinh trả lời đầy bình thản.

“Ừa chị mày cũng lên cuối luôn nè. Lên muộn mới tiết kiệm sức lực được chứ, lên sớm chi cho mệt xác tao.” Mục Thủy Lam liếc mắt nhìn xung quanh rồi trả lời.

“Đúng đúng đúng, bà chị thật thông minh.” Ninh Hinh gật đầu đồng ý.

“Mày chỉ được cái nói chuyện thừa thãi. Vốn đã là vậy rồi, công bằng cái đếch gì.”

Ninh Hinh vội vàng bịt mồm chị mình: “Thôi thôi, be bé cái mồm thôi.”

Những đệ tử có tư chất tốt ở Mục gia khá đông. Người đáp ứng được yêu cầu của Thiên Nhất tông ngót nghét gần 50, nhưng danh ngạch chỉ có chỗ cho 20 người đứng đầu.

Ninh Ý cũng không có việc gì làm, bèn đi trêu chọc Mục Thủy Lam: “Chị Lam, nhỡ đâu lát nữa bà thua thì phải làm sao?”

“Phủi phui cái mồm quạ nhà mày nhá! Sao mày không tin tưởng vào năng lực của chị mày gì hết thế hả? Mày lo cho bản thân mày đi kìa, mới Luyện Khí trung kì thôi đấy, lát lên đài nhớ đừng để người ta hất văng xuống nhá con.” Mục Thủy Lam chửi lại không thương tiếc.

“Vậy bà có dám đánh tay đôi với tôi không? Tu vi Luyện Khí hậu kì như bà chị chưa chắc thắng được đứa em này đâu.” Ninh Ý khiêu khích.

“Đấu thì đấu! Chắc tao sợ thằng ranh con nhà mày à!”

Ninh Hinh cảm thấy mệt mỏi trước sự ồn ào của hai người kia, bèn lên tiếng: “ Thôi hai ông bà cho tôi xin! Người ta bắt đầu lên đài cạnh tranh rồi kìa!”

“Coi như bà tu vi cao, bà thắng!” Ninh Ý quay mặt đi chỗ khác.

Hình thức thi đấu của lần giành suất vào Thiên Nhất tông lần này khá mới lạ, mới ban đầu sẽ cho thi theo kiểu “thủ đài”. Bất kì đệ tử nào nếu thấy bản thân đủ sức lực đánh thắng được năm đệ tử khác thì có thể bước lên. Nếu thủ đài thành công thì sẽ trực tiếp đoạt được một vé vào Thiên Nhất tông nhưng cơ hội chỉ đến có một lần, khi bị thất thủ và bị đánh văng khỏi đài thì chỉ còn cách tham gia trận đấu đào thải tay đôi.

Người có tu vi cao nhất trong lần thi đấu giành vé lần này chính là Mục Ninh Vũ – con trai của Mục Phi và cũng là anh họ của Ninh Hinh, tu vi đã là Luyện Khí viên mãn, chỉ còn cách Trúc Cơ một bước chân. Khi hắn bước lên “thủ đài”, không một ai dám bước lên khiêu chiến để ép hắn phải vào vòng đào thải về sau.

Người lên thủ đài tiếp theo chính là Mục Ninh Nguyệt, tu vi Luyện Khí tầng mười một. Với sức sát thương mạnh của Băng linh căn, rất nhanh đã đánh bại hết những người bước lên đài.

Mục Thủy Lam bày ra vẻ mặt chán ghét nhìn vẻ đắc ý của Mục Ninh Nguyệt, thì thầm với Ninh Hinh: “Ê hay em mày lên đài đấu với con ả xem sao?”

“Cũng muốn lên lắm, nhưng lên rồi thì ông nội lẫn cha đều không tha cho đứa em này đâu.” Ninh Hinh cười cười, nói.

“Ờ cũng đúng ha. Thế mày có định lên thủ đài không?”

“Thủ chứ sao không? Đứa em này còn muốn xem thực lực bản thân ra làm sao đây này. Hai chúng ta có tu vi tương đương nhau, hay là đấu chung một trận xem thế nào?”

“Dẹp nhé! Đến cả thằng em mày mà tao cũng cần bung hết sức, đấu với mày thì tao ăn chắc tham gia vòng đào thải sau chót luôn ấy.”

***

Ninh Hinh thủ đài vô cùng thành công. Mấy lần đám đệ tử lên khiên chiến đều bị nàng đánh bay xuống đài đấu, cuối cùng cướp được vé vào Thiên Nhất tông. Đám đệ tử bên dưới trợn mắt nhìn trận “thủ đài” của cô chiêu dòng đích đã kết thúc một cách chóng vánh mà không thể tin nổi. Ai cũng cho rằng đứa nhỏ này dễ ăn, nhưng chỉ có đám bị đánh bay xuống đài kia mới biết đối thủ khó xơi cỡ nào, thực lực hai bên cách nhau cả một khoảng lớn.

Người ngoài cuộc nhìn thấu tình hình chỉ có các vị trưởng lão dày dặn kinh nghiệm. Các ông nhìn trận đấu bằng ánh mắt hứng thú bởi bất ngờ, bởi vì biết Ninh Hinh vẫn còn chưa lộ ra thực lực chân chính đâu. Còn nhớ lúc con bé mới vừa đạt Luyện Khí tầng ba đã đánh bại Mục Ninh Nguyệt tu vi tầng năm, nói không chừng bây giờ cũng có thể đánh bại tiếp đấy. Các ông vừa khen ngợi lại vừa âm thầm ghen tị với Mục Dương, sao thằng nhỏ kia lại có mấy đứa con giỏi giang đến như vậy kia chứ?

Chẳng bao lâu sau, danh sách hai mươi người đứng đầu đã có. Còn ẩn đằng sau danh sách này có bao nhiêu chiêu trò bẩn thỉu thì chỉ có ông tộc trưởng mới biết được.

Cả hai chị em Ninh Hinh lẫn chị em nhà Ninh Nguyệt đều góp mặt trong danh sách này. Biểu hiện của Ninh Hinh vô cùng xuất sắc, Ninh Ý cũng rất giỏi. Cả hai chị em đều dùng chính thực lực của bản thân để giành suất vào Thiên Nhất tông, riêng Mục Ninh Hạo phải nhờ vào món pháp bảo mà Mục Dương mua cho mới giành được một vé.

Mục Thủy Lam phấn khởi nói với Ninh Hinh: “Vậy là chúng ta có thể vào Thiên Nhất tông chung với nhau rồi.”

***

Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày đến Thiên Nhất tông.

La Tĩnh lưu luyến dặn dò hai đứa con: “Hai đứa đến nơi rồi nhớ không được tùy tiện gây sự, nhưng cũng đừng nên quá nhút nhát rụt rè. Nếu gặp chuyện giải quyết không được thì hãy gửi thư về nhà cho mẹ nghe rõ chưa? Nếu mẹ không thay hai đứa giải quyết được thì vẫn còn Mục gia ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ hai đứa.”

Ninh Hinh gật đầu: “Xin mẹ yên lòng. Con với em trai sao có thể gây sự được, chỉ có người khác tìm đến gây sự thôi.”

“Chỉ được cái mồm xoen xoét! Bên trong cặp vòng ngọc này có chứa vài món đồ để các con tu luyện, khi nào dùng hết thì gửi thư cho mẹ, để mẹ chuẩn bị thêm cho các con.” La Tĩnh vừa nói vừa lấy ra một đôi vòng ngọc đưa cho hai chị em.

“Đúng là: Con thiếu cha thì ăn cơm với cá, con thiếu mẹ lót lá mà nằm.” Ninh Hinh giơ tay lấy cặp vòng ngọc, cười cười bảo mẹ.

“Có mẹ thật là tốt!” Ninh Ý cũng lớn tiếng hùa theo chị gái. Ba mẹ con cười nói cực kì vui vẻ.

“Còn đây là chuông mẹ con (mẫu tử linh). Hai con mỗi người lấy một cái rồi nhỏ máu vào đi.” La Tĩnh lấy ra một cặp chuông, sau đó lại nói tiếp.

Hai chị em Ninh Hinh làm theo lời mẹ. La Tĩnh đợi đến khi quả chuông đã hấp thụ máu xong mới tách ra chia cho hai con mỗi đứa một quả, căn dặn kĩ lưỡng: “Hai con giữ cho thật kĩ quả chuông của đối phương. Nếu sau mà một đứa gặp hiểm nguy thì đứa kia sẽ biết được rồi lần theo nó để tìm đến giúp đỡ. Về sau hai con rời nhà rồi, mẹ không thể ở cạnh bảo ban được nữa nên hai đứa phải biết đùm bọc lẫn nhau, biết chưa?”

“Mẹ ơi, bọn con hiểu rồi. Chỉ có mình con được bắt nạt em trai thôi, người khác đụng đến nó con sẽ không tha.” Ninh Hinh biết mẹ mình rất lo lắng khi con cái xa nhà, nên mở lời an ủi.

Sau khi về phòng, Ninh Hinh đem thần thức chia vào bên trong vòng ngọc rồi ẩn nó đi, quả nhiên mắt thường không còn nhìn thấy nó nữa. Về sau chỉ cần thần thức của nàng không bị hoại diệt thì vòng ngọc sẽ luôn là của nàng.

Ninh Hinh nhìn qua một lượt những thứ được đặt trong vòng ngọc mà bị dọa hết hồn. Tuy quả thực loại vòng ngọc, nhẫn ngọc chứa không gian lưu trữ bên trong không hề hiếm thấy, nhưng loại mà mẹ cho chị em nàng quả thực là hàng tốt, có không gian lưu trữ cực lớn. Ngay cả cấp Nguyên Anh cũng khó có được món đồ cỡ này, không ngờ mẹ lại có hẳn hai cái.

Mà nói đến mới thấy thân thế của mẹ nàng thật là bí ẩn. Đơn cử như chuyện ngọc bội được bà ngoại truyền cho vậy mà lại chứa một quyển công pháp cấp Thiên chuyên dùng tu luyện thần thức và hồn lực – thứ mà khắp cả Tàng Thư các của Mục gia không hề có. Rốt cuộc tại sao người sở hữu được quyển công pháp ấy không phải là mẹ mà lại là nàng?

Rất nhiều manh mối đã chỉ ra nó cực kì quý hiếm, đến nỗi trước nay nàng chưa bao giờ dám mở miệng hỏi người khác về những vấn đề xoay quanh loại công pháp đặc thù chỉ chuyên tu luyện thần thức và hồn lực.

*** Hết chương ***