Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đêm trước khi đến Thiên Nhất tông, chị em Ninh Hinh và chị em Ninh Nguyệt đều được gọi đến viện của tộc trưởng.
“Các con ngồi xuống đi.”
“Cảm ơn ông nội.”
“Ngày mai các con phải đến Thiên Nhất tông rồi, nay các con đều đã trưởng thành, thời gian trôi qua nhanh thật. Đây là quà ông nội chuẩn bị cho các con, đến Thiên Nhất tông các con phải cố gắng tu luyện cho thật tốt, hiểu không?” Ông vừa nói vừa đưa bốn túi đồ cho bốn người họ.
“Cảm ơn ông nội, chúng con sẽ cố gắng tu luyện thật tốt ạ.” Mọi người đồng thanh trả lời.
“Được rồi, Ninh Nguyệt trong phương diện tu luyện con có thể được xem là đứng đầu đệ tử Mục gia, nhưng khi ra ngoài không giống như ở nhà. Khi ở nhà dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng có người lớn làm chỗ dựa cho các con, còn ra ngoài rồi thì không còn chỗ dựa nữa. Cho nên các con không thể giống như lúc ở nhà được, phải giúp đỡ lẫn nhau, hiểu không?”
“Dạ con hiểu rồi ạ, ông nội.”
“Ninh Hinh?”
“Ông nội yên tâm ạ, chỉ cần chị em nó không gây sự với chị em con, thì con sẽ làm theo lời ông dặn ạ.”
“Ninh Nguyệt?”
“Ông nội yên tâm ạ, con sẽ làm đúng trách nhiệm của một người chị cả.”
“Ông nội, ông cũng biết con ghét nhất cái điệu bộ ra vẻ chị gái của nó mà, rõ ràng trong lòng nó hận không thể giết con vậy mà lúc nào cũng làm như chị em tình thâm với con. Chỉ cần nó không ở trước mặt người khác diễn trò chị chị em em, con sẽ không gây lộn với nó, nhưng có một số người cứ thích làm ra những hành động ngu xuẩn.”
“Ninh Hinh, mày ăn nói kiểu gì vậy hả, mày không biết Ninh Nguyệt là chị của mày sao?” Mục Dương lớn tiếng quát.
“Sao tôi không biết là mình có chị vậy nhỉ, mẹ tôi đâu có sinh người chị nào cho tôi với Ninh Ý đâu. Khi ra ngoài tốt nhất là xem nhau như người xa lạ, như vậy ai cũng khỏe.”
“Con cũng không coi nó là chị của con.” Ninh Ý lên tiếng theo.
“Trời, ai mà thèm làm chị tụi mày.” Ninh Hạo đứng bên cạnh nói chen vào.
“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Các con phải nhớ một điều, khi ra ngoài các con là đại diện cho Mục gia ta, đừng để người khác chê cười. Mấy đứa phải biết lễ biết nghĩa và nhớ luôn luôn đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, những việc khác các con muốn làm như thế nào thì tùy các con.” Tộc trưởng bất lực nói xong rồi xua xua tay đuổi bọn họ về.
Sau khi tạm biệt La Tĩnh, Ninh Hinh dẫn Ninh Ý lên phi thuyền. Lần này Mục gia tiến cử hai mươi đệ tử đến Thiên Nhất tông, trong đó có năm người đơn linh căn, còn lại là song linh căn.
Trong chuyến đi này, mối quan hệ chị em Ninh Hinh và chị em Ninh Nguyệt có thể nói là nước sông không phạm nước giếng. Điều này làm cho đám đệ tử Mục gia tò mò hết sức, nhưng lại không có gan hỏi thăm vì sợ đắc tội. Trên thuyền không ai dám nói chuyện khiến cho bầu không khí cực kì yên tĩnh.
Mục Khiêm cũng ở trên thuyền, thấy cảnh này ông đau đầu hết sức. Trước đây ông hy vọng hai cặp chị em này cạnh tranh với nhau, dù sao thì ở Tu Chân giới này đều tuân theo quy luật cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng bây giờ ông lại cực kì hối hận vì lúc trước đã không ngăn cản chúng nó đấu đá lẫn nhau. Hiện tại ông chỉ mong là bọn chúng ra ngoài có thể giúp đỡ nhau, dù mất đi đứa nào nữa cũng gây ra tổn thất lớn cho Mục gia.
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận cơ chứ.
“Các ngươi phải nhớ kĩ sau khi đến Thiên Nhất tông cho dù được phân đến phong nào đi chăng nữa, các ngươi vẫn là đệ tử của Mục gia, không được làm ra những việc bất lợi cho Mục gia. Đệ tử Mục gia khi gặp kẻ thù phải đồng tâm hiệp lực chiến đấu, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Các ngươi nghe kĩ chưa?”
“Đã hiểu rõ ạ!” Các đệ tử Mục gia đồng thanh trả lời. Sau đó trên thuyền lại rơi vào yên tĩnh.
Ninh Hinh kéo Ninh Ý đến một bên khác của boong thuyền ngắm nhìn phong cảnh phía xa, trông thật đẹp nha. Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc khiến lòng Ninh Hinh dâng lên niềm hưng phấn khó tả. Nàng dang rộng hai cánh tay ra, cảm giác như mình đang bay giữa không trung. Thật sự là cõi lòng càng rộng rãi thì tầm mắt càng khoáng đạt.
“Ý, chúng ta phải tu luyện cho thật tốt, sau đó cùng nhau đi khám phá thế giới thần kì này.”
“Được ạ, em rất thích dạo chơi khắp đó đây.” Ninh Ý vui vẻ đáp ứng, nó cũng thích từ trên cao ngắm nhìn phong cảnh phía xa, trong lòng có loại cảm giác khó diễn tả thành lời.
Đám đệ tử Mục gia nghe được chị em Ninh Hinh nói về ước mơ, trong lòng họ cũng cực kì mong chờ tương lai sau này của bản thân mình.
“Vậy hai tui bây cũng phải dẫn chị theo nữa.” Mục Thủy Lam thấy hai chị em Ninh Hinh đang nói chuyện ở phía đuôi thuyền nên cũng đi qua đó.
“Được, vậy bà chị cũng phải tu luyện cho tốt, nếu không lúc gặp nguy hiểm lại để chị em tui cứu bà nữa.” Ninh Ý trêu ghẹo nói.
“Mục Ninh Ý, mày có biết nói chuyện không vậy? Mày yên tâm nhá, sau này chị đây mà gặp nguy hiểm gì sẽ tìm đến mày đầu tiên.”
“Tha cho em đi, chị ơi mau cứu em với.” Ninh Ý đùa giỡn nói.
Thấy ba người Ninh Hinh đùa giỡn vui vẻ như vậy cũng làm cho mọi người vui lây, thế là bọn họ bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Không bao lâu sau phi thuyền đã đến chân núi của Thiên Nhất tông. Lúc nhóm người Ninh Hinh đến nơi thì đã có rất nhiều người đang đợi ở đó. Tộc trưởng sắp xếp chỗ đứng cho mọi người xong liền đến chào hỏi với mấy vị trưởng lão của gia tộc khác.
“Xin hỏi cô có phải là Băng tuyết tiên tử - Mục Ninh Nguyệt không?” Một người tu sĩ tầm mười lăm mười sáu tuổi chạy đến bên cạnh Ninh Nguyệt kích động hỏi.
“Tôi là Mục Ninh Nguyệt, xin hỏi anh là ai?” Mục Ninh Nguyệt thẹn thùng hỏi lại.
“Anh ơi mau qua đây đi, cô Mục Ninh Nguyệt ở chỗ này nè.” Chàng thanh niên gọi lớn, sau đó có hai người một nam một nữ đi đến.
“Tại hạ là Hàn Thành Đào, em trai tôi đã đắc tội với tiên nữ rồi, mong tiên nữ không chấp nhất chuyện này.” Nam tu sĩ kia chân thành xin lỗi Mục Ninh Nguyệt.
“Anh khách sáo quá rồi.” Mục Ninh Nguyệt thẹn thùng nói.
“Không hổ là đệ tử đứng đầu thế hệ hiện tại của Mục gia, trẻ như vậy đã là Luyện Khí tầng mười hai rồi, tốc độ tu luyện quả thật rất nhanh.” Cô gái áo đỏ đi theo khen ngợi.
Ninh Hinh nhìn thoáng qua cô gái đang nói kia.
“Để cô chê cười rồi, cô không phải cũng là Luyện Khí tầng mười một rồi sao. Ninh Nguyệt chỉ là may mắn mới đột phá tầng mười hai thôi.” Mục Ninh Nguyệt tỏ vẻ khiêm tốn nói.
“Nếu nói đến người tư có chất tốt thì Mục gia tôi có rất nhiều, Ninh Nguyệt không dám xưng là đệ tử đứng đầu Mục gia đâu ạ.” Mục Ninh Nguyệt vừa nói vừa nhìn về phía Ninh Hinh.
Cô gái mặc áo đỏ kia quả nhiên cũng nhìn về phía Ninh Hinh nói: “Bất quá chỉ là Luyện Khí tầng chín mà thôi, cô khiêm tốn làm gì?”
“Em gái so với tôi nhỏ tuổi hơn đó.” Mục Ninh Nguyệt cười cười nói.
“Ồ thì ra là cô chủ dòng đích của Mục gia, nhìn cũng chả có gì hơn ngươi đâu.” Cô gái áo đỏ khiêu khích nhìn Ninh Hinh nói.
“Miệng cô sao mà thối vậy?” Ninh Ý bất mãn nói với cô gái mặc áo đỏ.
“Ý, người ta ra đường không mang theo não, em tức giận với họ làm gì! Cùng với kẻ ngu ngốc nói chuyện thì có khác gì em cũng ngu ngốc như họ đâu.” Ninh Hinh kéo Ninh Ý ra chỗ khác nói.
Hàn Thành Đào hứng thú nhìn hai người Ninh Hinh và Ninh Nguyệt. Ninh Hinh liếc hắn một cái, cảm thấy đầu óc tên này không bình thường. Cô gái áo đỏ là Hàn Nhu, còn tu sĩ trẻ tuổi chạy đến bắt chuyện lúc nãy là Hàn Thành Dũng, đúng là một đám ngu ngốc.
“Cô chủ dòng đích của Mục gia sao mà không thùy mị xíu nào vậy?” Hàn Thành Dũng lầm bầm nói nhỏ: “Vẫn là Băng tuyết tiên tử tốt nhất.”
“Anh đừng nói như vậy, em gái tôi nghe thấy sẽ không vui, con bé chẳng qua là tính tình không tốt một chút mà thôi.” Mục Ninh Nguyệt nói.
“Tính tình không tốt gì chứ, rõ ràng là đanh đá mà. Nếu hôm nay không phải tham gia khảo thí của Thiên Nhất tông thì tôi đã sớm dạy dỗ cô ta rồi.” Hàn Nhu hung hăng nói. Mục Ninh Hinh lại dám mắng nàng là đồ ngu.
“Ê Ninh Hinh, có người muốn dạy cho mày một bài học kìa? Là Luyện Khí tầng mười một, mày nhắm đánh thắng nổi không? Ui mà không sao, mày đánh không lại, chị đánh phụ mày.” Mục Thủy Lam bày ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nói.
“Không cần bà chị lo lắng!” Ninh Hinh tức giận nói.
“Các ngươi…”
“Nhu!” Hàn Thành Đào quát một tiếng cảnh cáo cô gái áo đỏ kia.
“Hừ, chúng ta đi thôi.”
*** Hết chương ***