Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Theo thông lệ, những đệ tử muốn gia nhập vào Thiên Nhất tông đều phải leo lên được hết thang Đăng Tiên. Thang này có tổng cộng mười nghìn nấc thang, các đệ tử hợp cách là những người leo hết được mười nghìn nấc trong vòng ba ngày; những người không đạt sẽ bị đánh rớt.
Ở ba nghìn nấc thang đầu tiên không có thiết lập bất kì trận pháp nào. Ba nghìn nấc tiếp theo được thiết đặt gia tăng trọng lực để khảo nghiệm khả năng bền bỉ. Ba nghìn nấc liền kế được thiết lập trận pháp tạo huyễn cảnh nhằm kiểm tra tính cách. Một nghìn nấc thang cuối trở về trạng thái bình thường.
Ninh Hinh nhìn thang Đăng Tiên cao vút trước mặt rồi quay sang xì xầm với Ninh Ý và Mục Thủy Lam: “Sau khi leo lên cứ bình tĩnh tiến từng bước một, chớ có quan tâm đến việc nhanh chậm của những người khác. Chúng ta chỉ cần chú ý đến tốc độ của bản thân, lúc mệt thì đi chậm một chút chứ tuyệt đối không được ngừng lại hẳn. Nhớ kĩ là đừng bao giờ quay đầu lại, tập trung nghĩ tới việc leo thang là được rồi. Chỉ cần lên đến nơi là chúng ta có thể thực sự tiến vào Thiên Nhất tông để mở rộng nhãn quan của bản thân rồi.”
“Chị yên tâm, em nhất định sẽ leo đến đỉnh.” Ninh Ý gật đầu đáp.
“Biết rồi. Em mày cứ lải nhải suốt. Yên tâm đi, đằng nào chúng ta cũng sẽ tiến vào Thiên Nhất tông thôi.” Mục Thủy Lam lạc quan nói.
Ninh Hinh nghe hai người nói vậy bèn gật đầu hạ quyết tâm: “Đúng. Chỉ cần chúng ta cùng cố gắng thì nhất định sẽ thành công mà.”
Hôm nay người leo lên thang Đăng Tiên cũng không quá đông. Lí do bởi đám bọn họ đều là những người chọn đi cửa sau, là con em có tư chất khá tốt được chọn lọc, bồi dưỡng của các gia tộc lớn nhỏ phụ thuộc vào Thiên Nhất tông rồi gửi qua để tông môn tiếp tục bồi dưỡng.
Số người tham gia là độ trăm người, chỉ là không biết được sẽ có bao nhiêu người trụ được đến cuối đây?
Ninh Hinh nhìn thấy em trai đã bắt đầu leo lên thang mới bắt đầu nhấc chân leo lên. Sau khi bước lên thang, Ninh Hinh bắt đầu cảm khái quá trình luyện thể của bản thân khi trước quá là có ích. Một khi đã đặt chân leo lên thì toàn bộ linh lực vốn có trong cơ thể sẽ trở nên vô dụng. Từ đó có thể thấy được tỉ lệ đào thải khi leo lên thang Đăng Tiên thực sự rất cao.
Nàng ung dung leo lên từng nấc, tập trung cảm nhận hiện tượng linh lực trong cơ thể bị khống chế. Thực chất khi tu sĩ bị rút hết linh lực trong cơ thể cũng sẽ không xuất hiện tình trạng không thể động đậy nổi mà sẽ tạm thời trở lại trạng thái như một người bình thường chưa từng tu luyện. Ninh Hinh cố gắng giữ tốc độ ổn định rồi cắm đầu cắm cổ leo lên bên trên, không còn biết rõ thời gian đã trôi đến mốc nào nữa.
Các vị đại diện đến từ các gia tộc đứng ở bên ngoài chỉ biết đăm đăm dõi theo đám con em trong tộc của mình một cách lo lắng. Bởi dẫu sao những đứa trẻ có mặt tại đây ngày hôm nay đều là các đệ tử ưu tú được bồi dưỡng trọng điểm nên chẳng mấy chốc, ba nghìn nấc thang đầu tiên đã bị vượt qua. Sự phân hóa bắt đầu xuất hiện ở ba nghìn nấc thang tiếp theo, khi mà giai đoạn này không chỉ yêu cầu các đệ tử phải có nghị lực mạnh mẽ mà còn có cả một cơ thể khỏe mạnh rắn rỏi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khoảng cách đang trở nên ngày một rõ ràng trước mắt người đứng xem. Ví như La Sênh vốn là đích tôn của La gia chẳng hạn: hắn tuy dẫn đầu cả đám đệ tử nhưng cả người nhễ nhại mồ hôi, thậm chí ngay cả khi mồ hôi rơi vào trong mắt cũng chẳng màng. Bởi hiện tại đầu óc hắn đã trở nên mơ hồ, chỉ biết dựa theo bản năng để tiếp leo lên không ngừng nghỉ.
Ở vị trí thứ hai chính là Ninh Ý, một đứa nhỏ chỉ mới mười một tuổi. Hiện tại Ninh Ý cảm thấy mình gần như kiệt sức rồi, toàn thân đau nhức. So với việc luyện thể thì thử thách này vất vả hơn rất nhiều, làm cho thằng bé muốn bỏ cuộc ngang. Nhưng cuối cùng thì nó vẫn khắc sâu lời chị dặn: dù có mệt mỏi thế nào thì cũng không được dừng lại, không được ngoảnh đầu, chỉ có thể tiến về phía trước.
Thế còn Ninh Hinh thì sao? Ở ba nghìn nấc đầu tiên nàng vẫn cảm thấy khá thoải mái thế nhưng khi bắt đầu tiến vào khu được thiết lập trận tăng trọng lực, ngay lập tức nàng cảm thấy một sức nặng cực kì to lớn đè lên người khiến cơ thể lập tức gồng lên.
Ban đầu nàng còn có thể chầm chậm nhích về phía trước nhờ thành quả luyện thể lâu nay. Thế nhưng càng leo cao thì sức nặng đè lên người kia cũng càng lúc càng lớn, khiến mỗi bước chân đều phải gắng hết sức mới nhấc lên được. Đến đoạn áp lực đạt cực đại, đầu óc của Ninh Hinh lúc này đã trống rỗng, thân thể mỏi mệt kêu gào nàng dừng lại. Nếu không phải trong đầu luôn có âm thanh thúc giục nàng không được từ bỏ thì chắc chắn nàng đã lựa chọn nằm bẹp xuống đất rồi.
Mồ hôi trên trán rơi xuống khiến mắt Ninh Hinh cay xè, nhưng nếu so với sự rã rời mỏi mệt lúc này thì chuyện cỏn con đó chẳng đáng vào đâu cả. Nàng hướng mắt nhìn về phía trước rồi tiếp tục leo lên, như thể đang hướng về nơi có thể cho nàng sự tự do trong tương lai vậy.
Một vị trưởng lão thuộc cấp Nguyên Anh, hiện đang chấp chưởng một ngọn chủ phong của Thiên Nhất tông đánh giá: “Ừ xem ra đợt tuyển chọn lần này có vài đứa có thể đào tạo được. Nghị lực lẫn tâm tính của chúng nó đều rất tốt, đây coi như tông môn ta may mắn.”
“Mấy đứa dẫn đầu đều có tư chất tốt cả. Quả nhiên mấy thế gia đại tộc thâm căn cố đế sao có thể đơn giản như mấy nhà thường thường.” Một vị trưởng lão khác gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Chưởng môn chậm rãi lên tiếng: “Các sư đệ nhìn cho kĩ vào, nếu thấy đứa nào hợp ý thì cứ việc chọn về làm đệ tử dưới trướng.”
Ông ta rất vừa lòng với đám đệ tử được các thế gia đem tới lần này.
***
Một ngày trôi qua, trong nhóm đệ tử có những người vẫn đang miệt mài vượt qua được ba nghìn nấc được gia tăng trọng lực, có người đã bắt đầu tiến vào ba nghìn nấc tiếp theo. Những đệ tử dẫn đầu hiện tại vẫn là người của năm đại thế gia, từ đó có thể thấy được sự bồi dưỡng con em của các gia tộc lớn đều rất đến nơi đến chốn.
Ninh Hinh vẫn tiếp tục không màng gì cả mà tiến lên phía trước, thậm chí lúc bước vào khu được thiết lập huyễn cảnh nàng cũng không hề hay biết. Vốn cái khu gồm ba nghìn nấc thang này dùng để kiểm tra nội tâm cùng bản ngã chân thật nhất của các đệ tử. Lúc này trước mặt Ninh Hinh bỗng nhiên hiện lên hình dáng của nàng ở kiếp trước: mỗi ngày lên lớp vào ca làm đều có thể bào mòn sức lực bản thân dần dần. Cuộc sống không có gì hối tiếc, chẳng có thứ gì là không thể hỉ xả cả. Cứ thế mà mười hai tháng cứ chầm chậm trôi.
Thế rồi sau đó nàng nhìn thấy bản thân ở kiếp này, thấy người cha của mình cưng chiều chị em Mục Ninh Nguyệt hết lòng. Nàng muốn mắng chửi, muốn đấu tranh không kiêng nể gì với Mục Dương lẫn hai đứa con hoang kia nhưng lại không thể, kết quả bị giam cầm trong cuộc sống ngột ngạt luôn tràn đầy căm hận của chính mình. Dường như đã trải qua rất lâu kể từ lúc Mục Dương xa lánh nàng nhưng lại yêu chiều hai chị em Mục Ninh Nguyệt, đáy lòng Ninh Hinh nảy sinh sự chán ghét khiến nàng muốn chấm dứt chuỗi ngày dằng dặc này. Nàng vật vã hồi lâu cuối cùng mới vượt qua được chấp niệm kiếp này của mình.
Sau đó, Ninh Hinh lại tiếp tục bình tĩnh leo lên tháp Đăng Tiên, lòng nghĩ đến cảnh tượng mình mắng nhiếc Mục Dương trong huyễn cảnh. Nếu như lúc trước nàng cho rằng bản thân vì tức giận mới lớn tiếng với Mục Dương thì bây giờ nàng đã hiểu được nguyên do chính xác: bởi vì bản thân nàng vẫn còn quan tâm để ý đến người cha kia.
Với nàng, thái độ yêu chiều của Mục Dương với hai chị em Mục Ninh nguyệt gần như đã trở thành một dạng chấp niệm khó buông, dù cho bình thường có tỏ ra không quan tâm cách mấy đi nữa thì trong lòng vẫn sẽ kì vọng vào ông ấy. Chẳng thà cứ hỉ xả như đã làm trong huyễn cảnh thì tốt, dù chẳng còn cha yêu thì nàng vẫn còn mẹ chiều. Đủ thấy nàng vẫn là người may mắn biết bao!
Về sau, hễ cái gì đáng quý thì nhất định phải khăng khăng giữ lấy; còn không đáng thì phải dứt khoát bỏ đi.
Ngộ ra ý niệm trong thoáng chốc đó, Ninh Hinh cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái nhẹ nhàng, tâm cảnh của bản thân cũng được tăng lên không ít. Cùng lúc đó những người đứng ở bên ngoài quan sát bỗng phát hiện được nàng đã tăng tiến tu vi, từ Luyện Khí tầng chín lên tầng mười.
Các vị trưởng lão trong nhóm các ngọn chủ phong nhìn thấy nàng đạt được đốn ngộ (sự giác ngộ trong phút chốc) tại chính huyễn cảnh của bản thân bèn tỏ ra cảm khái, xem ra đứa bé này ngộ tính lẫn tâm tính đều đã đạt được một bước tiến dài.
Tộc trưởng của La gia quay sang nói với Mục Khiêm: “Ái chà chà, tộc trưởng Mục! Chúc mừng ông, nhà có nhiều đứa trẻ tư chất phi phàm như vậy thật là tốt!”
“Nào có! Tộc trưởng La quá khen! Tôi thấy đám con em của nhà anh cũng ngang ngửa con em nhà chúng tôi đấy chứ. Cái đứa đang dẫn đầu kia chẳng phải là cháu anh đấy ư?” Mục Khiêm cả nể mà đáp.
Có người nghe vậy bèn bật cười nói: “Ha ha, hai nhà không cần khiêm tốn như thế! Đứa trẻ mới đốn ngộ kia là cháu của anh Khiêm đây phỏng? Hai nhà La, Mục quả là sóng sau xô sóng trước, tốt lắm.”
“Đúng đúng. Trứng rồng lại nở ra rồng cả mà thôi.” Những người khác cũng thi nhau phụ họa.
*** Hết chương ***