Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Sao lại có thể phản ứng kịp?!”

Dương Thần kinh ngạc, lập tức ngắm thẳng vào kẻ vừa định ra tay với họ.

“Dừng tay!” Tiến hóa giả vừa bị đánh bay lúc nãy gào lên, lại dựng một tấm màn ánh sáng đỏ rực khổng lồ.

Ầm!

Ngay sau đó hắn lại bị hất văng, nhưng cùng lúc viên đinh Dương Thần bắn ra cũng bị chặn lại rồi tan chảy trong sức nóng kinh người.

“Khoan đã, Dương Thần, dừng tay trước. Đám này không phải kẻ địch.”

Kim Luân cuối cùng cũng tới nơi, vội nói lớn: “Đừng động thủ nữa, hiểu lầm chưa đến mức nghiêm trọng, có gì nói chuyện cho rõ.”

Dương Thần hơi chần chừ, nhưng thấy đám tiến hóa giả kia đều đã thủ thế phòng ngự chứ không tấn công tiếp, anh cũng dừng lại.

Kim Luân thấy vậy liền thở phào, sau đó lạnh giọng nhìn người cầm đầu nhóm tiến hóa giả vừa từ trên núi xông xuống: “Nông Á Phu, bản lĩnh của cậu càng ngày càng to nhỉ. Mới nửa năm không gặp mà đã dám động tới bạn của tôi rồi à?”

Nông Á Phu, kẻ vừa thi triển hỏa mạc lúc nãy nhíu mày đáp: “Trước hết, tôi không biết hắn là bạn anh. Thứ hai, bọn tôi chỉ đang tranh giành con mồi, không nhắm riêng vào ai cả.”

Rõ ràng hắn hơi e dè Kim Luân, giọng điệu có phần nhún nhường.

Điều đó khiến Dương Thần ngạc nhiên, vì khí tức của Nông Á Phu chẳng hề yếu hơn Kim Luân.

“Tốt nhất là vậy.”

Kim Luân nói tiếp: “Nếu chưa gây chuyện lớn, thì mau rời đi.”

Đúng lúc đó, Hoàng Lăng và những người khác cũng chạy tới, tổng cộng hơn tám mươi người, tính cả thường dân.

Trong đó, ngoài hai tiến hóa giả cấp ba còn sống của Kim Luân và Hoàng Lăng, có ba người đạt cấp ba.

Trong đám còn lại, hơn mười người cấp hai, còn cấp một và chuẩn tiến hóa giả thì tới ba mươi.

Bên họ chiếm ưu thế rõ ràng về số lượng.

Hơn nữa, năng lực của Kim Luân lại khắc chế hoàn toàn Nông Á Phu, cộng thêm hỏa lực cực mạnh của Dương Thần, nên hắn nói năng rất cứng rắn.

Tuy nhiên, Nông Á Phu không rút lui ngay mà trầm giọng nói: “Lương thực của bọn tôi đã cạn, tôi có thể dùng đồ để trao đổi.”

“Cậu nghĩ có thể à? Chính bọn tôi còn chẳng đủ ăn.”

Kim Luân thẳng thừng từ chối thay Dương Thần: “Đừng để tôi phải nói lại lần hai.”

Bởi tiến hóa giả ăn uống khác người thường, trừ khi bất đắc dĩ họ sẽ không hạ mình ăn vỏ cây hay rễ cỏ.

Vì thế, con mãnh điểu mà Dương Thần hạ được bỗng trở nên vô cùng quý giá.

Sắc mặt Nông Á Phu trở nên khó coi, rõ ràng không cam lòng bỏ đi như vậy.

“Một trận thôi, giết sạch bọn chúng là xong.” Một thuộc hạ của hắn lạnh giọng.

“Có vẻ chúng chưa muốn rút.”

Hoàng Lăng cười khẩy: “Tôi nói cứ diệt luôn đi, sức mạnh tổng thể của ta đủ áp đảo, chỉ cần bảo vệ Dương Thần là được.”

Nghe thế, sắc mặt Nông Á Phu và đồng bọn đều biến đổi. Mấy người này lấy đâu ra tự tin vậy?

Dương Thần liếc nhìn Hoàng Lăng và Kim Luân, không nói gì, giờ họ là cùng phe.

Hồ Châu không nói một lời, bước lên trước, rút tấm khiên cao ba mét của mình chắn ngay trước Dương Thần.

Hai tiến hóa giả cấp ba của Kim Luân cũng tiến lên, đứng hai bên bảo vệ anh.

Dương Thần lập tức giơ tay nhắm lại về phía Nông Á Phu.

Nông Á Phu lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra.

Tên tiến hóa giả chỉ mới cấp một kia, sao lại khiến hắn cảm thấy bị đe dọa đến vậy? Chẳng lẽ thứ tấn công kinh khủng vừa rồi không phải là bảo vật?

Không lạ gì khi Kim Luân coi trọng hắn như thế.

Cú đánh trước đó có thể xuyên qua cả màn phòng ngự của hắn.

Nếu không phải hắn là dạng thiên về phòng ngự, e rằng đã bị giết ngay.

Và nếu đòn đó xuất hiện thêm vài lần nữa, chắc chắn hắn sẽ bị chấn chết.

Nhớ đến việc năng lực của Kim Luân còn có thể biến hắn thành “pin sạc”, hoàn toàn khắc chế mình, lòng hắn nặng trĩu.

“Đi thôi.”

Dù cực kỳ không cam tâm, nhưng hắn cũng không muốn đối đầu thêm, nhất là khi chẳng thấy chút hy vọng chiến thắng nào.

Thuộc hạ của hắn nhăn mặt, song thấy thủ lĩnh đã chịu lùi thì cũng không dám ở lại.

Trước khi rời đi, bọn họ vẫn quay lại nhìn thật sâu về phía Dương Thần và Kim Luân, như muốn khắc ghi mặt những kẻ khó chơi này, hoặc cũng có thể là để nhớ kỹ kẻ thù tương lai.

Nhưng không ai dám buông lời đe dọa, chỉ lặng lẽ rút đi, không gây thêm chuyện.

Khi đám người đó khuất hẳn, Dương Thần mới nhìn về phía Kim Luân và nhóm người kia: “Cảm ơn mọi người đã kịp tới giúp, nếu không chắc rắc rối to rồi.”

Vì trong nhóm đối phương có kẻ có thể chặn được đòn của anh , chứng tỏ súng bắn đinh của anh không phải vô địch.

“Ha ha, bạn bè mà.”

Kim Luân cười rồi nói: “Con mồi đó to như vậy, cậu chắc không mang hết được đâu. Bán lại cho bọn tôi ít thịt đi. Tôi nói ‘bọn tôi không đủ ăn’ là thật đấy, lương thực cũng sắp cạn rồi.”

Có lẽ sợ Dương Thần hiểu lầm, hắn nói thêm: “Là giao dịch bình thường thôi.”

Nói rồi, hắn nhìn sang Bành Mẫn: “Đồng đội của cậu cũng đã thức tỉnh? Nhưng xem ra cô ấy vẫn chưa làm chủ được năng lực của mình. Tôi có cách giúp cô ấy nắm được năng lực nhanh chóng, thêm cả một món bảo vật, đổi lấy toàn bộ phần thịt và nguyên liệu mà hai người không mang nổi, thế nào?”

Nghe đến đó, Bành Mẫn khẽ động lòng nhưng không nói, chỉ nhìn sang Dương Thần.

“Anh có cách giúp người mới thức tỉnh kiểm soát năng lực?” Dương Thần bán tín bán nghi hỏi.

“Thông thường là không thể, nhưng may sao, một đồng đội của tôi có năng lực phù hợp việc đó.”

Kim Luân chỉ sang một người: “Đây là Lai Bình. Khả năng chính của hắn gọi là ‘Thiên Tâm’, đại khái là có thể giúp người khác bước vào một trạng thái đặc biệt. Tác dụng duy nhất phát hiện được cho tới giờ là giúp chuẩn tiến hóa giả nhanh chóng bước vào cấp một.”

Tiến hóa giả cấp ba tên Lai Bình gật đầu với Dương Thần. Hắn là một thanh niên đen khỏe, trông thật thà nhưng ánh mắt sắc bén.

“Còn có năng lực kỳ lạ vậy sao?”

Dương Thần hơi ngạc nhiên: “Còn món bảo vật anh nói là gì?”

Kim Luân mỉm cười, lấy ra một chiếc giáp tay cỡ bàn tay: “Nói ra thì nó hợp với cậu lắm, vì chức năng duy nhất của nó là phòng thủ. Khí huyết của cậu không mạnh, phòng ngự kém, có món này thì khả năng sinh tồn sẽ tăng mạnh.”

“Phòng ngự…” Dương Thần thoáng động lòng.

“Đúng vậy, để tôi biểu diễn cho cậu xem.”

Kim Luân đeo giáp tay lên cánh tay trái: “Nó không phân biệt tay nào, công dụng là tiêu hao tinh khí thần để tạo ra một tấm khiên khí bảo vệ. Hoàng Lăng, đấm tôi một cái.”

Hoàng Lăng không chút do dự, tung quyền.

Kim Luân lập tức giơ tay, một tấm khiên khí trong suốt cao hai mét, rộng một mét hiện ra trước mặt.

Bùm! Sóng xung kích lan tỏa.

Kim Luân không nhúc nhích, ngược lại Hoàng Lăng bị chấn lùi vài bước.

Tấm khiên tồn tại thêm hai giây rồi mới biến mất.

Ánh mắt Dương Thần sáng lên, món hàng tốt thật.

“Khuyết điểm duy nhất là nếu đeo lâu, nó sẽ hòa vào da thịt, rất khó tháo ra và gây đau đớn dữ dội.”

Kim Luân nói tiếp: “Vì thế, dù mạnh mẽ nhưng tôi không thường đeo, chỉ khi cần thiết. Tôi cũng khuyên cậu chỉ nên dùng khi gặp nguy hiểm. Nếu không có nhược điểm này, giá trị của nó còn cao hơn nhiều.”

Vừa nói hắn vừa tháo giáp tay xuống: “Nó cần tinh khí thần để vận hành, bình thường sẽ tự hấp thu phần tinh khí thần rò rỉ từ người đeo để tích trữ, đến khi gặp nguy hiểm thì có thể phát động ngay. Nhưng năng lượng đó chỉ kích hoạt được một lần, nếu dùng liên tục thì phải tiêu hao chủ động tinh khí thần.”

Nói xong, hắn ném giáp tay cho Dương Thần.

Dương Thần đón lấy, tò mò hỏi: “Đây cũng là kỳ vật nhân tạo à?”

“Không, đây là kỳ vật của tinh quái, lấy ra từ một loài tinh quái đặc biệt.” Kim Luân đáp.

“Kỳ vật của tinh quái?” Dương Thần thắc mắc.

Không chỉ qnh , mọi người xung quanh cũng đều lộ vẻ khó hiểu.

“Hay là xử lý con mồi trước đã? Có khả năng thị tộc Côn Ngô và Hô Diên sắp đại chiến, nơi này không còn an toàn. Với sức mạnh của họ, nửa ngọn núi Côn Ngô có thể biến thành chiến trường.”

Kim Luân nói: “Tốt nhất tối nay ta vượt núi. Nếu cậu hứng thú với kỳ vật, trên đường tôi sẽ kể rõ hơn. Con mồi là do cậu hạ được, cứ lấy thoải mái.”

“Được.”

Dương Thần gật đầu, cất giáp tay vào người rồi lấy con dao găm sắc bén của Bành Mẫn, bắt đầu cắt phần thịt mình cần.

Anh không hề khách sáo, chọn ngay những chỗ thịt ngon nhất, cắt xong là cho hết vào túi gấp không gian.

Cảnh này khiến Hoàng Lăng và những người khác cau mày, họ không ngờ Dương Thần lại sở hữu cả túi gấp không gian.

Nhưng vì chưa ai nói rõ phần chia, họ cũng không thể ngăn cản.

Kim Luân thì không tỏ thái độ gì. Dù sao con mãnh điểu này to khổng lồ, chỉ riêng phần thịt đã nặng hàng vạn cân, hắn không tin Dương Thần có thể mang hết.

Hơn nữa, đám lông cứng như thép kia cũng là đồ quý giá.