Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dương Thần liên tục xẻ thịt, mãi đến khi ba túi gấp không gian kích thước ba mét khối đều được lấp đầy, anh mới dừng tay. Còn không gian bên trong viên châu Như Ý Chấn Không thì đã đầy ắp, vì trong đó chất toàn đinh cùng hành lý của cả nhóm.
“Phần còn lại là của các người.” Dương Thần nói.
Thực ra chỗ thịt anh mang đi chưa đến một phần mười, bởi con mãnh cầm này vốn là dị thú, cơ thể khổng lồ. Thịt của loài sinh vật ấy giá trị cực cao, chứa năng lượng dồi dào, người thường có lẽ chỉ cần ăn một miếng là no.
Có lẽ cũng vì lý do này mà Kim Luân mới sẵn lòng dùng chiếc giáp tay kỳ vật cùng cơ hội giúp Bành Mẫn nhanh chóng làm chủ năng lực để đổi lấy đống thịt họ chẳng thể mang hết.
“Được! Hồ Châu, thu hết phần còn lại đi.” Kim Luân nói.
Hồ Châu gật đầu, ra hiệu cho người giúp mình khiêng xác con mãnh cầm khổng lồ. Hắn vung tay, một luồng xoáy không gian méo mó xuất hiện, nuốt trọn thi thể kia vào bên trong.
Cảnh tượng ấy khiến Dương Thần thầm kinh ngạc. Anh cảm giác năng lực “di chuyển” của Hồ Châu dường như mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều, không biết không gian chứa vật của đối phương rộng đến mức nào.
“Đi thôi, tiếp tục lên đường.” Kim Luân nói, rồi đi trước dẫn đường.
Dương Thần nhanh chóng cùng Bành Mẫn theo sát.
Hoàng Lăng và những người khác tự động tản ra, bao quanh bảo vệ họ rõ ràng đã coi hai người như người một nhà. Nhất là khả năng tấn công đáng sợ của Dương Thần, với họ mà nói vô cùng quan trọng. Nếu Kim Luân có thể thuyết phục Dương Thần gia nhập, lợi ích cho cả đội sẽ cực kỳ lớn.
“Tôi thức tỉnh từ sớm, mới mười mấy tuổi thôi, tính ra cũng hơn bốn mươi năm rồi.” Vừa đi nhanh, Kim Luân vừa nói: “Chiếc kỳ vật giáp tay này là cha tôi lấy được từ núi Côn Ngô, sau truyền lại cho tôi. Năm đó, tôi mới mười ba tuổi.”
“Đại ca Kim Luân, anh già vậy sao?” Hồ Châu kinh ngạc.
Cả Dương Thần và Bành Mẫn cũng hơi sững sờ.
“Già cái gì mà già.” Kim Luân bất lực: “Tiến hóa giả sống lâu hơn người thường là chuyện bình thường. Dù trông toi còn trẻ, thật ra đã sáu mươi ba tuổi rồi.”
Bề ngoài của hắn chỉ như người gần bốn mươi, chẳng khác Hồ Châu là mấy.
Không để ý lời trêu chọc, Kim Luân kể tiếp: “Lần đó cha tôi vào Côn Ngô sơn, gặp phải một người sắt… hay nói chính xác là một loại tinh quái hình giáp trụ. Ông liều mạng giết được nó, toàn thân tinh quái tan rã hóa phong hóa, chỉ còn lại chiếc giáp tay này.”
“Ở một mức độ nào đó, nó chính là lõi tinh quái. Dĩ nhiên, giá trị của nó vượt xa lõi tinh quái bình thường.”
Dương Thần gật đầu. Anh từng có được một viên lõi tinh quái, ngoài năng lượng ra chẳng có tác dụng gì khác. So với chiếc giáp tay này thì viên lõi kia chỉ là cái bình chứa năng lượng tầm thường, mà năng lượng đó còn không thể hấp thu, đúng là vô dụng.
Có lẽ vì muốn kết thân với Dương Thần, Kim Luân kiên nhẫn giảng giải: “Kỳ vật chia làm bốn loại. Năng lực tạo vật của tiến hóa giả thuộc loại nhân tạo, gọi là Nhân chi kỳ vật, là loại bình thường nhất trong bốn loại, nhưng cũng là an toàn nhất.”
“Nhân chi kỳ vật?” Dương Thần gật gù.
“Loại thứ hai, cũng khá an toàn nhưng kém hơn một chút, gọi là Tinh quái chi kỳ vật, tách ra từ tinh quái. Những kỳ vật này hầu hết đều có phản phệ. Ví dụ chiếc giáp tay của tôi, đeo lâu sẽ hòa vào máu thịt, kèm theo cơn đau dữ dội mà đó còn là phản phệ nhẹ nhất, nhiều thứ khác còn nguy hiểm đến chết người.”
Dương Thần hơi nhướng mày.
Những người xung quanh vừa cảnh giác vừa lắng nghe, vì đa số họ chưa bao giờ nghe nói những chuyện này. Dù cả đời chẳng dùng đến, biết thêm vẫn có lợi.
“Loại thứ ba là Địa chi kỳ vật, tức là kỳ vật sinh ra từ lòng đất, trải qua vô số năm thai dưỡng mà thành.” Kim Luân cau mày, cảm nhận cái lạnh càng lúc càng rõ: “Địa chi kỳ vật đa phần có phản phệ rất khủng khiếp.”
“Khủng khiếp đến mức nào?” Dương Thần hỏi.
“Cha tôi từng kể, có người đào được một khối đá trong lòng đất, có thể khiến hắn làm chủ cả dãy núi, trở thành thần linh của vùng đó.” Kim Luân nghiêm giọng.
“Nhưng cái giá là hắn biến thành sinh vật bằng đá, mỗi tháng lại mất kiểm soát hóa thành quái vật đi săn giết, chỉ khi hấp thụ đủ máu mới trở lại bình thường.”
“Trở thành quái vật… còn phải uống máu?” Dương Thần kinh ngạc.
“Đúng vậy. Đáng sợ hơn là kẻ đó trở nên bất tử, không thể thoát ra, chỉ có thể chờ đến khi bị giết.”
Tất cả đều âm thầm rùng mình. Biến thành thứ không còn máu thịt, mất kiểm soát, lại phải hút máu sống để tồn tại còn khủng khiếp hơn cái chết.
“Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là chuyện cha tôi nghe kể. Ông chưa từng thấy Địa chi kỳ vật bằng mắt thật. Khi ấy ông chỉ là tiến hóa giả cấp bốn, không có tư cách tiếp xúc những bảo vật truyền thuyết như thế.”
Dương Thần khẽ gật.
“Còn loại cuối cùng là Thiên chi kỳ vật.” Kim Luân nói. “Thiên chi kỳ vật, theo truyền thuyết, chỉ xuất hiện khi trời đất đại biến. Ngay cả cha tôi cũng chỉ nghe tên chứ chưa từng thấy.”
“Trời đất đại biến?” Hoàng Lăng kinh ngạc.
“Thế nào mới gọi là đại biến? Tình hình bây giờ chẳng phải sao? Tai họa sắp đến kia có tính không?”
“Tôi đâu biết.” Kim Luân lắc đầu: “So với ba loại kia, Thiên chi kỳ vật là huyền thoại. Cha tôi từng hỏi nhiều cường giả, có người đoán rằng loại này không hề có phản phệ dùng mà không phải trả giá. Nhưng vì quá hiếm, nên đến nay chẳng ai biết nó thực sự có tồn tại hay không.”
Mọi người đều gật gù. Nếu đúng là không có phản phệ, thì quả thật quá tuyệt. Nếu chỉ cần sở hữu là có thể hóa thần, mà không phải trả giá, thì còn gì bằng.
“Lạnh quá.” Bành Mẫn cau mày.
Không chỉ cô, những người bình thường quanh đó cũng run lập cập. Nhiệt độ nơi này đã gần chạm mức không độ. Dù cả nhóm vẫn không ngừng di chuyển, nhưng gió đêm trên núi lạnh cắt da cắt thịt.
Ngay cả Dương Thần còn thấy khó chịu, huống chi người thường.
“Khoác vào đi, đỡ lạnh chút.” Dương Thần lấy ra một bộ quần áo cho Bành Mẫn.
Nhưng quần áo hắn để lại đều mỏng, vì vẫn đang cuối mùa khô, chẳng ngờ trên núi Côn Ngô lạnh đến vậy. Còn anh thì vì sợ quần áo bị gai núi cào rách nên chỉ mặc đơn giản.
Lúc này, kỳ vậy Chỗ tránh nạn của anh đã đạt đến cấp mười trạng thái thức tỉnh, liên tục sinh ra tỉnh khí hồi đáp cho anh , nên Dương Thần vẫn chịu được cái lạnh.
Kim Luân nhìn xuống sườn núi đen ngòm phía dưới: “Cố chịu thêm chút, khổ bây giờ còn hơn bị cuốn vào chiến tranh giữa hai đại thị tộc.”
Mọi người đều gật đầu, tiếp tục leo lên. Núi Côn Ngô lớn hơn tưởng tượng, dù họ không ngừng trèo, vẫn chẳng thấy đỉnh.
Càng lên cao, trời càng tối, gió càng lạnh. Trong đám người, có người nhắc đến tiến hóa giả thần bí từng đại sát trong tộc Côn Ngô, ai nấy đều tỏ vẻ khâm phục.
Dương Thần và Bành Mẫn liếc nhau, vội tỏ ra đồng cảm theo.
Bỗng Kim Luân khẽ nói: “Lạ thật, yên tĩnh quá.”
“Yên tĩnh? Ý anh là sao?” Hoàng Lăng hỏi.
“Trước đây cha tôi từng dẫn tôi đến núi Côn Ngô, nơi này khắp nơi toàn nguy hiểm. Cứ đi vài cây số lại gặp dị thú hoặc tinh quái. Nhưng lần này, trừ đám quái đá, tôi chẳng thấy gì khác.”
Mọi người nghe xong đều thoáng rùng mình.
Hoàng Lăng đoán: “Có lẽ mười năm trước thị tộc Côn Ngô vừa ra khỏi chỗ tránh nạn, họ đã dọn sạch khu vực này rồi?”
“Rất có thể. Chỉ có thị tộc mới đủ sức quét sạch cả ngọn núi.”
Dương Thần chợt hỏi: “Các thị tộc đều xuất thân từ các chỗ tránh nạn dưới lòng đất à?”
“Chắc vậy.” Kim Luân đáp.
“Tôi từng nghe, ở vùng sa mạc hoang trước kia cũng có một chỗ tránh nạn, tên là Chỗ tránh nạn Hô Diên chỗ tránh nạn. Nhiều năm sau, trên mặt đất liền xuất hiện một thị tộc Hô Diên.”
Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Nhưng chuyện đó quá xa xưa, tôi cũng chẳng rõ chi tiết... Hử? Trên kia có ánh lửa, cẩn thận!”
Không xa phía trước, một vùng sáng rực hiện ra.
Dương Thần và Bành Mẫn nhìn nhau, cảm thấy cảnh tượng ấy quen thuộc.
“Có thể là nơi tụ tập của hoang dân.” Hồ Châu nói: “Nhiều người tập trung vậy, chắc lại có thứ gì chặn đường.”
Kim Luân và những người từng ở chân núi đều quen với tình cảnh đó.
Cả nhóm lập tức cảnh giác nhưng vẫn không dừng lại, quyết định đi xem sao. Dù có nguy hiểm, đông người cũng dễ ứng phó hơn nhất là ở vùng núi Côn Ngô này.
Quả nhiên, khi đến gần khu vực ánh lửa, họ thấy cách khoảng năm trăm mét phía trước là sườn núi phủ đầy băng tuyết.
Lớp băng ấy kéo dài lên tận đỉnh, như thể từ đây trở lên đều bị đóng băng toàn bộ.
“Phiền to rồi!” Kim Luân sầm mặt.
“Đúng là phiền.” Lai Bình nhíu mày: “Nếu muốn vòng qua, phải đi xa gấp mười lần, chưa chắc kịp thoát trước khi chiến tranh hay tai họa ập đến.”
Dương Thần cũng hơi cau mày, nhưng điều khiến anh yên tâm là kỳ vật chỗ tránh nạn đã hoàn tất lần lột xác mới.