Ngông Nghênh, Bắt Đầu Từ Khu Phố Tàu

Chương 1. Đàn heo trên thuyền lao công (1)

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sự rung lắc của sàn thuyền và vách tường dưới thân, cùng với tiếng sóng biển vỗ, mùi hôi thối nồng nặc của phân nước tiểu và đồ vật mục rữa, đã đánh thức Trần Chính Uy khỏi giấc ngủ.

"Đây là tình huống gì?" Trần Chính Uy bịt mũi, mở mắt nhìn quanh, chỉ thấy mình đang ở trong một không gian tối tăm.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ khe hở trên những tấm ván gỗ trên đầu, giúp y có thể quan sát tình hình xung quanh.

Không gian rộng chừng sáu bảy mét, dài ba bốn chục mét, lại nhốt tới một trăm năm sáu mươi người.

Ai nấy đều mặc quần áo vải thô bẩn thỉu, tóc tai bù xù hoặc thắt bím, chen chúc nhau nằm ngồi ngổn ngang.

"Đây là trên thuyền?" Chỉ một lát sau, Trần Chính Uy đã xác định được nơi mình đang ở.

Sau đó, vô số ký ức ùa về trong đầu y, như một thước phim, những hình ảnh liên tục hiện lên.

"Đây là... thuyền chở dân di cư lao động!" Cùng với những ký ức trong đầu, Trần Chính Uy lập tức hiểu ra mình đang ở đâu.

Đây là một con thuyền di cư từ Việt Đông đến San Francisco của Mỹ, trên thuyền toàn là thanh niên trai tráng mười mấy hai mươi tuổi, và y cũng là một trong số đó.

Có điều y không giống những người khác, họ đều đơn thân đi tìm vàng kiếm tiền, còn y lại kéo theo cả gia đình đi lánh nạn.

Nghĩ đến đây, Trần Chính Uy liếc nhìn sang bên cạnh, thấy một đứa trẻ lớn tướng bẩn thỉu đang co ro bên cạnh y, vẫn còn đang ngủ say.

Trong lòng nó còn ôm chặt một cái bọc không lớn.

"Mẹ kiếp! Sao mình lại xuyên qua đây thế này?" Trần Chính Uy không nhịn được chửi thề.

"Ồn ào cái gì? Có sức thì nằm yên đi!" Cách đó không xa, một thanh niên bị tiếng chửi của y làm kinh động, bực bội trừng mắt nhìn y.

Những người xung quanh cũng chỉ uể oải nhìn hóng chuyện, dù sao chuyến đi này cũng đã kéo dài một tháng, hơn một trăm người chen chúc trong khoang thuyền này, những người còn sống cũng chỉ còn nửa cái mạng!

Chưa kể những người đã chết, mấy ngày nay đã chết hơn chục người, đều bị ném xuống biển cả rồi.

"Liên quan quái gì đến ngươi? Nhìn cái gì mà nhìn?" Trần Chính Uy mặt mày hung dữ, cả người vô cùng cáu kỉnh.

Y đưa tay sờ xuống bắp chân, ở đó có một con dao nhỏ giấu sẵn để phòng thân trước khi lên thuyền, để mang được con dao này lên thuyền, nguyên chủ đã phải tốn không ít công sức.

Vẻ hung hãn này khiến những người khác đều giật mình.

Dù sao thì suốt một tháng qua, Trần Chính Uy vẫn luôn dẫn theo một đứa trẻ lớn tướng co ro ở góc tường, không nói một lời, ai cũng không ngờ y lại đột nhiên nổi khùng.

"Ta không thèm chấp với ngươi!" Gã thanh niên kia cũng không muốn gây sự, hừ một tiếng nói.

"Thôi được rồi, mọi người đều cùng một thuyền. Ngày tháng này quả thực khó khăn, nhưng cũng sắp đến nơi rồi!" Một người đàn ông có vẻ già dặn hơn ở bên cạnh lên tiếng.

Trần Chính Uy lười để ý đến họ, tiếp tục sắp xếp lại ký ức.

Thanh triều... Thái Bình Thiên Quốc... Đúng là một giai đoạn lịch sử khốn nạn... San Francisco... Chẳng phải là Cựu Kim Sơn sao?

Trần Chính Uy sắp xếp lại ký ức, hiện tại y tên là Trần Chính Uy, quê ở huyện Tân Ninh, Đài Sơn, Việt Đông, vốn có một người cha, nhưng đã bị người ta đánh chết.

Nhà cửa cũng bị cướp, sau đó nguyên chủ nổi giận, cầm dao đâm chết mấy người trong đêm rồi dẫn theo em trai em gái bỏ trốn, trốn đông trốn tây sáu bảy ngày rồi lên con thuyền này.

Những người trên thuyền này chia làm hai loại, một loại là mua vé lên thuyền, tốn 60 ưng dương.

*tiền chim ưng (thời xưa tiền bằng bạc của Mê-hi-cô lưu hành ở các thành phố của Trung Quốc, mặt chính có hình con chim ưng)

Loại còn lại thì ký hợp đồng, đến nơi rồi trả sau, nhưng loại này số tiền phải trả nhiều hơn, cần trả 100 ưng dương hoặc Mỹ kim.

Nghe nói ở Tân Đại Lục làm công, một năm có thể kiếm được hơn 100 Mỹ kim, nhiều nhất là một năm có thể trả hết số tiền này.

Sau đó bán mạng vài năm, là có thể về quê mua mấy mẫu ruộng, cưới vợ.

Trần Chính Uy thuộc loại thứ hai, nhưng y không đi một mình, còn dẫn theo một em trai và một em gái.

Nói cách khác, từ khi bước lên con thuyền này, y đã nợ 300 Mỹ kim.

Hiện tại em trai đang ở bên cạnh y, còn em gái thì ở một khoang nhỏ khác, nơi đó toàn là phụ nữ.

Khoang thuyền đó khác với ở đây, một phần là những người đi tìm người thân, hoặc là bị bán sang Tân Đại Lục.

"Mẹ kiếp, đây chẳng phải là lũ heo con sao?" Trần Chính Uy nghiến răng nói.

Hơn nữa còn là lũ heo con nợ một khoản tiền lớn.

"Thôi kệ, lên bờ rồi tính sau."

Dù nghĩ vậy, nhưng trong khoang thuyền vừa ngột ngạt vừa nóng bức, mùi hôi thối nồng nặc, Trần Chính Uy nghi ngờ nếu cứ thế này, y có sống sót được đến lúc xuống thuyền không nữa.

May mà không lâu sau, cửa khoang thuyền được mở ra, có người hét lên: "Sòng bạc mở rồi, có ai chơi không?"

Chương sau