Ngông Nghênh, Bắt Đầu Từ Khu Phố Tàu

Chương 2. Đàn heo trên thuyền lao công (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hầu hết những người khác đều giả vờ như không nghe thấy, nhưng Trần Chính Uy lại đứng dậy, đá một cước đánh thức em trai, rồi nói: "Tôi chơi!"

Trên thuyền này có mở sòng bạc, lên đó chơi bài cửu, xúc xắc, đây cũng là thủ đoạn của đám thủy thủ để bòn rút tiền của lũ heo con này.

Thắng thì không thể nào thắng được, những người lên chơi hầu như đều mang một đống nợ, sau đó khi đến bờ sẽ bị bán vào hầm mỏ hoặc nhà máy.

Nhưng tình hình của Trần Chính Uy, coi như nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa.

Quan trọng nhất là lên đó có thể hít thở không khí trong lành, lại còn có cái ăn.

Còn hơn là ngày nào cũng ăn đồ ăn như cho heo ở dưới này.

"Ồ, hôm nay có gương mặt mới nhỉ!" Trên khoang thuyền có hai thủy thủ đứng đó, đều mặc quần áo vải thô, bím tóc quấn trên đỉnh đầu, da ngăm đen, trên người còn mang theo dao găm.

Từ khoang thuyền trèo lên chính là boong tàu, bước trên những tấm ván gỗ kêu kẽo kẹt, Trần Chính Uy cảm nhận được gió biển thổi vào người, hít một hơi không khí trong lành mang theo hương vị đại dương, cuối cùng y cũng cảm thấy mình còn sống.

Nếu cứ ở dưới đó nữa, y sẽ chết ngạt mất.

Y đưa mắt nhìn quanh, đây là một chiếc thuyền buồm gỗ, mười mấy thủy thủ thân hình cường tráng đang bận rộn, đi lại trên boong tàu lắc lư như đi trên đất bằng.

Hơn nữa ai cũng trông rất tinh anh, lại còn mang theo vài phần hung tợn, nói không chừng bình thường ngoài việc chở heo, họ còn kiêm luôn cả việc làm hải tặc nữa.

Trần Chính Uy thầm tính toán trong lòng, quyết định mấy ngày tới nên ngoan ngoãn một chút.

Sau đó, một đứa trẻ chừng tám chín tuổi cũng trèo lên theo, trong lòng ôm bọc đồ, tay còn cầm hai cái bát vỡ bẩn thỉu, thấp thỏm níu lấy áo Trần Chính Uy.

Đây là một trong hai cái gánh nặng, Trần Chính Võ.

"Ca, chúng ta đi đâu vậy?"

"Ngoan ngoãn đi theo!"

"Huynh đệ, cho chút đồ ăn đi." Trần Chính Uy vỗ vai một thủy thủ bên cạnh.

"Đợi ở một bên!" Thủy thủ bên cạnh cũng không để ý, họ đánh bạc trên thuyền, kiếm tiền chính là từ những "heo con" muốn lên đây hít thở không khí, xin chút cơm ăn này.

Đương nhiên, người Việt Đông vốn ham mê cờ bạc, cũng có người đơn thuần là lên cơn nghiện.

Một lát sau, Trần Chính Uy ngồi trong khoang của thủy thủ, miệng ngậm một miếng bánh cứng bẩn thỉu.

Bên cạnh, Trần Chính Võ đang nhìn miếng bánh trong miệng Trần Chính Uy với ánh mắt mong đợi, nước miếng sắp chảy ra rồi.

Thế nhưng Trần Chính Uy hoàn toàn không để ý, cả người y ngây ra.

Khi y cầm lấy những con chip, trước mặt y hiện ra một bảng điều khiển.

Trần Chính Uy

Nam

18 tuổi

Sức mạnh: 0.8 (1.2)

Linh hoạt: 0.7 (0.9)

Thể chất: 0.8 (1.1)

Kỹ năng: Tán đả LV2, Tiếng Anh LV0.

Ngoài ra, trên bảng điều khiển còn có một vòng quay rút thưởng.

Trong mấy chỉ số này, Trần Chính Uy đoán những con số phía trước là tình trạng cơ thể hiện tại của y, còn trong ngoặc là chỉ số ban đầu của y.

Dù sao thì cũng đã lênh đênh trên biển lâu như vậy, mất gần nửa cái mạng rồi.

Chỉ số cơ thể của một người đàn ông trưởng thành bình thường chắc khoảng 1.

Còn về kỹ năng cũng dễ hiểu, Tán đả LV2 đó là do y đã học Tán đả sáu năm ở kiếp trước.

Còn tiếng Anh... trình độ tiếng Anh của mình thấp đến thế sao? Dựa vào cái gì? Mình tốt nghiệp đại học, tính ra đã học mười năm, vậy mà chỉ được LV0?

Hệ thống này mù rồi sao?

Trần Chính Uy suy nghĩ không lâu, bên cạnh có người hét lên: "Mày có chọn không?"

Tiếng hét này kéo suy nghĩ của Trần Chính Uy từ bảng điều khiển trở lại bàn chơi trước mặt.

Mọi người đang chơi Fan-Tan, lấy một vốc đậu úp bát lại, sau đó mọi người đoán từ 1 đến 4.

Sau đó dùng một que nhỏ, mỗi lần gạt đi bốn hạt đậu, xem cuối cùng còn lại mấy hạt.

Trần Chính Uy vừa chơi với họ, vừa thầm nghĩ về cái bảng điều khiển kia, rút một lần cần 50 đồng, mà rút mười lần liên tiếp mới có điểm thuộc tính hoặc điểm kỹ năng bảo đảm.

Một công nhân người Hoa bình thường một năm mới kiếm được hơn 100 đồng, không ăn không uống cũng phải ba bốn năm mới tích đủ cho một lần rút mười lượt.

May mà thời đại này không có camera giám sát, ngoài bảng điều khiển hệ thống ra, đây là tin tốt duy nhất.

Tiền đề là y phải sống sót lên bờ.

Bên cạnh, Trần Chính Võ như một chú chó con xin ăn, nhìn đến mức sắp lòi cả mắt ra, nhưng Trần Chính Uy ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nó, từ từ nhai nát miếng bánh cứng rồi nuốt xuống.

Mãi đến cuối cùng, còn lại hai miếng bánh cứng to hơn móng tay một chút, y mới tiện tay đưa cho Trần Chính Võ.

Hôm đó Trần Chính Uy thua mười mấy đồng rồi lại quay về khoang thuyền.

Y cũng chẳng quan tâm, nợ 300 với nợ 500 có khác gì nhau đâu?

Nhưng từ trên boong trở về khoang thuyền lại khiến y càng khó chịu hơn, hàng trăm người ăn uống vệ sinh ngay trong khoang, một mùi phân cũ từ năm 82 (ám chỉ mùi rất kinh khủng) xộc thẳng vào mũi, suýt nữa làm y ngất đi.

Y chợt nhớ ra một câu nói.

Ta vốn có thể chịu đựng bóng tối, nếu ta chưa từng nhìn thấy ánh sáng.