Ngông Nghênh, Bắt Đầu Từ Khu Phố Tàu

Chương 10. Quần áo ta không dính máu chứ? (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hai người ngồi xe ngựa trở về phố Tàu, gọi Xảo Nương và Chính Võ đi ăn cơm.

Trở về nhà trọ nghỉ ngơi một lát, Trần Chính Uy mặc âu phục quý ông, đội mũ phớt cao, chống văn minh trượng cùng Trần Chính Hổ đi ra ngoài phố Tàu.

Chủ yếu là để nắm rõ đường đi lối lại và môi trường khu vực mà bọn kia thường lui tới.

Lúc này, một số cửa hàng ở phố Tàu sẽ treo đèn lồng trước cửa, ngoài ra thì phải dựa vào ánh trăng và ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu, nến trong các cửa sổ mới có thể nhìn rõ đường.

Ngược lại, ở ngoài phố Tàu, đường sá sẽ sáng hơn một chút.

Trên các cột đèn ven đường treo đèn khí gas, tuy không sáng bằng đèn điện, nhưng cộng thêm ánh trăng, cũng có thể duy trì tầm nhìn nhất định.

Đi một vòng, mới tám chín giờ tối, trên đường gần như không thấy bóng người, chỉ thỉnh thoảng có vài người tan ca vội vã đi qua.

Trước mặt hai người khoảng ba bốn chục mét có hai người đàn ông mặc quần áo vải thô đang đi rất nhanh, chính là hai người Ireland.

Người Ireland nghiện rượu, hung bạo, ghét đọc sách, nhưng lại giỏi ăn nói, khả năng kích động rất mạnh. Tuy đa số làm công nhân tầng lớp dưới, nhưng địa vị ở Mỹ lại cao hơn người Hoa rất nhiều.

Chỉ thấy hai người Ireland kia đột nhiên tăng tốc, kéo một người vào trong con hẻm nhỏ.

"Không ổn rồi!" Trần Chính Hổ biến sắc.

Trước đó bị hai người Ireland kia che khuất tầm nhìn, lúc này hắn mới nhìn rõ người bị kéo vào, mặc áo mã quái của người Hoa.

Hai người vội vàng chạy đến đầu hẻm, liền nghe thấy bên trong vọng ra tiếng kêu ư ử đau đớn bị bịt miệng và tiếng búa đập vào xương.

Rồi nhìn thấy hai người Ireland mặc quần áo vải thô, mặt mày hung tợn đang đè một thanh niên người Hoa xuống đất, một người ngồi lên người hắn giữ chặt tay.

Người còn lại, một tay bịt miệng, tay kia cầm chiếc búa dùng trong công việc đập xuống.

"Dừng tay!" Trần Chính Hổ mắt đỏ ngầu, nhưng tiếng hét này hoàn toàn không ngăn được đối phương, trơ mắt nhìn chiếc búa đập vào đầu người Hoa kia, máu tươi bắn tung tóe.

Sau đó hai người Ireland này mới nhìn ra đầu hẻm, mặt lộ vẻ hung bạo và chế nhạo: "Lại thêm hai thằng mọi rợ!"

Trần Chính Uy đưa tay sờ khẩu súng ở bên hông, do dự một chút rồi từ bỏ ý định dùng súng, tiếng quá lớn, dễ thu hút đám cúc đồng (cảnh sát) của cục điều tra đến, làm bứt dây động rừng.

Dù sao mục tiêu của y là tên cầm đầu của đám người Ireland này.

Y lập tức mắt lộ hung quang, cầm gậy đi về phía hai người Ireland kia, rồi đột nhiên vùng lên, dùng gậy như trường thương, đâm thẳng vào mặt một tên.

Tên kia phản ứng cũng khá nhanh, nghiêng đầu một cái rồi đưa tay nắm lấy cây gậy, Trần Chính Uy lại buông gậy ra, lao vào lòng hắn, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao ngắn, nhanh chóng đâm năm sáu nhát vào bụng và ngực đối phương.

Tên còn lại mắt lộ hung quang, chửi một tiếng, tay cầm búa vung về phía đầu Trần Chính Uy.

Trần Chính Uy vội cúi đầu né được cây búa, rồi đá một cước vào đầu gối đối phương, hắn lập tức ngã sang một bên.

Trần Chính Uy lại lao tới, dùng dao đâm vào cổ đối phương.

Lúc này y mới buông tay, thở hổn hển đứng dậy.

Kiểu đánh nhau đường phố này, tinh thần căng như dây đàn, hao tổn thể lực nhất.

Mấy chiêu ngắn ngủi vừa rồi đã khiến y hơi mệt mỏi.

Y lấy một chiếc khăn lụa từ túi áo ra lau máu trên mặt, quay đầu lại thấy Trần Chính Hổ vẫn còn đứng ngây ra đó.

Trần Chính Hổ thực ra là bị cảnh tượng Trần Chính Uy vùng lên giết người vừa rồi dọa cho sợ hãi.

"Lại đây!" Trần Chính Uy vẫy tay gọi hắn, nhặt cây búa dưới đất lên đưa cho Trần Chính Hổ, rồi chỉ vào tên người Ireland bị đâm năm sáu nhát, đang nằm rên rỉ trên đất nhưng chưa chết, nói: "Đi đập chết nó đi!"

Thấy Trần Chính Hổ đứng đó không dám ra tay, Trần Chính Uy mắt lộ hung quang nhìn hắn một cái, nhưng không nổi giận, mắt đảo một vòng rồi nói:

"Thôi bỏ đi, ta sớm đã nhìn ra ngươi nhát gan, không có chút máu liều nào, bị người ta bắt nạt cũng không dám đánh trả, tận mắt nhìn đồng bào bị người ta đánh chết cũng không dám ra tay."

"Chỉ hai chữ, hèn nhát! Nhưng ai bảo chúng ta là người một nhà? Cho dù ngươi có hèn nhát như vậy, chuyện gì cũng không làm nên... sau này ta có miếng ăn, cũng không để ngươi đói! Được rồi, để ta tự mình làm vậy!"

Những lời này như từng cây kim đâm vào tim Trần Chính Hổ.

Trần Chính Hổ mắt đỏ ngầu, cắn răng, vung búa đập về phía đối phương, chỉ mấy nhát đã đập chết hắn, rồi đứng đó thở hổn hển, như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Trần Chính Uy lúc này mới vừa lau vết máu trên tay, vừa hài lòng gật đầu, thế này mới ra dáng chứ.

"Lại đây, xem giúp ta, trên mặt ta còn máu không? Quần áo không dính chứ?" Trần Chính Uy cười nói, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Thái độ thản nhiên như không của Trần Chính Uy sau khi giết người khiến Trần Chính Hổ trong lòng lạnh gáy.

"Người này hình như vẫn còn thở!" Trần Chính Uy dùng chân đá vào người Hoa kia, tuy bị búa đập đầu vỡ máu chảy, nhưng vẫn còn thở, chưa chết.

Trần Chính Hổ nghe vậy, vội vàng ngồi xuống kiểm tra. "Chưa chết, nhưng bị thương rất nặng."