Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trần Chính Uy nhặt chiếc mũ dưới đất lên, phủi sạch bụi đất rồi đội lên đầu. Y lại lục soát trên người hai tên kia, tìm được hơn ba đồng rồi ném cho Trần Chính Hổ.
Y ra lệnh: "Ngươi về tìm một chiếc xe ngựa đến đây, loại đáng tin cậy một chút!"
"Ta biết tìm ai, tính ra ta còn phải gọi ông ấy là tộc thúc, ông ấy là người thật thà, miệng cũng kín, chắc chắn được."
Nhìn Trần Chính Hổ vội vã rời đi, Trần Chính Uy lại gọi hắn lại: "Bình tĩnh một chút, bộ dạng đó của ngươi, nhìn qua là biết có vấn đề! Thư giãn một chút, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!"
Nói xong, xua tay cho hắn đi.
Nhân viên Cục Điều tra San Francisco không nhiều, chỉ có hơn 300 người, vì vậy khả năng gặp phải đám cúc đồng không lớn.
Trần Chính Uy dựa lưng vào tường, đứng trong bóng tối ở góc hẻm, muốn hút thuốc.
Cơ thể này rõ ràng không nghiện thuốc lá.
Đợi khoảng 30 phút, nghe thấy tiếng vó ngựa gõ trên đá, và tiếng bánh xe lăn trên mặt đường.
Một chiếc xe ngựa chở hàng dừng lại ở đầu hẻm, bên ngoài thùng xe còn phủ một lớp vải bạt.
"Chính Uy?" Trần Chính Hổ ló đầu ra gọi.
Người đánh xe là một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng trông như bốn mươi mấy, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.
Trong bóng tối, Trần Chính Uy chống gậy ba-toong bước ra, người mặc âu phục quý ông, bên trong là áo sơ mi trắng, đầu còn đội một chiếc mũ phớt.
Trông giống như một thương nhân.
"Lão thúc, đây là Chính Uy, nó cũng phải gọi chú là lão thúc!" Trần Chính Hổ nhỏ giọng giới thiệu.
"Về rồi giới thiệu sau, trước tiên đưa người và thi thể lên xe đã!" Trần Chính Uy nói.
Ba người đưa thi thể và người Hoa kia lên xe, chủ yếu là hai người họ làm, Trần Chính Uy sợ làm bẩn quần áo.
Làm xong việc, Trần Chính Uy để hai người đợi ở đầu hẻm, y tự mình cởi quần đi tiểu để làm loãng vết máu trên mặt đất.
Có tác dụng bao nhiêu y không biết, dù sao làm vẫn hơn không làm.
Ba người vội vã trở về phố Tàu, gõ cửa một tiệm thuốc đưa người Hoa kia vào, Trần Chính Hổ nói: "Lâm tiên sinh, ngài xem còn cứu được không?"
Lâm đại phu kia khoảng bốn mươi mấy tuổi, người không cao, nhưng thân thể cường tráng, tinh thần sung mãn, trông giống người đánh người hơn là cứu người.
Hơn nữa, hiếm thấy ông không để bím tóc, mà để tóc ngắn.
Lâm tiên sinh kiểm tra tình hình của người Hoa kia, rồi nhíu mày hỏi: "Làm sao mà ra nông nỗi này?"
Trần Chính Uy lấy năm đồng đặt lên quầy, thản nhiên nói:
"Nhặt được trên đường, cứu được thì cứu, sống hay không là do mệnh của hắn! Ai bảo ta đây là người tốt!"
Lâm đại phu kiểm tra vết thương, chủ yếu là vết thương do bị đập vào đầu rất nghiêm trọng, nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức!"
Rời khỏi tiệm thuốc, Trần Chính Hổ nhỏ giọng hỏi: "Tiếp theo làm gì đây?"
Trần Chính Uy vốn định bảo hắn đi tìm hai cái hộp, chặt xuống thứ gì đó, ngày mai mang đến cho Hoàng Bảo Nho! Để tránh đến lúc đó ông ta kiếm cớ không nhận nợ!
Nhưng nghĩ lại, nếu Hoàng Bảo Nho dám quỵt tiền của y... trên đời lại còn có chuyện tốt như vậy sao?
"Tộc thúc phải không? Hai tên này giao cho chú. Xem là đêm nay hay sáng mai mang đi chôn..." Trần Chính Uy lấy ra hai tờ lục sao (tiền giấy xanh của Mỹ) năm đồng nhét cho người đánh xe.
Trên đường trở về, Trần Chính Uy đã biết tên người đánh xe này, là Trần Phụng Dư, cũng là người Vấn Thôn.
Ở nơi này, huyết thống và hương đảng đều là những sợi dây liên kết rất quan trọng.
Trần Phụng Dư nắm chặt hai tờ năm đồng, cắn răng nói: "Giao cho ta!"
Phải biết rằng mười đồng này là thu nhập nửa tháng của hắn.
"Nhất định đừng để lộ tin tức!" Trần Chính Uy vỗ vai Trần Phụng Dư.
Nếu không phải sợ kinh động đến đám người Ireland kia, y đã không phải phiền phức như vậy, cứ để cho đám cúc đồng đến dọn dẹp hiện trường là xong.
Sau đó Trần Chính Uy khoác vai Trần Chính Hổ: "Ngươi về tắm rửa sạch sẽ, rồi thay quần áo, ta dẫn ngươi đi giải khuây!"
Buổi tối ở phố Tàu tuy tối tăm, nhưng không hề vắng vẻ.
Cách một đoạn lại thấy có sòng FanTan, sòng bạc đang mời chào khách, cũng có thể thấy những kẻ nghiện thuốc phiện gầy trơ xương chui vào các tiệm thuốc phiện.
Vì ở phố Tàu phụ nữ cực kỳ ít, tỷ lệ nam nữ lên đến 10:1 thậm chí 20:1, vì vậy những người Hoa ở đây sau khi tan ca thường tụ tập ở các sòng bạc để giết thời gian.
Ngoài ra, người Việt Đông vốn ham mê cờ bạc.
Tìm một cửa hàng tạp hóa còn mở cửa, Trần Chính Uy bước vào nói: "Lão bản, cho một bao thuốc lá cuốn."
Y đưa mắt nhìn quanh cửa hàng tạp hóa, phát hiện đồ đạc ở đây quả thực phong phú đa dạng.
Vịt lạp, nấm khô, các loại hạt, mứt, vi cá khô, trà, thuốc bắc, nhang đèn, ấm trà, quần áo, tẩu thuốc... thậm chí còn có cả cao thuốc phiện.
Những thứ người Hoa có thể dùng đến, ở đây gần như đều có thể mua được.
Một hộp thuốc lá 15 xu, đắt hơn một pound thịt bò bít tết một chút.
Thuốc lá cuốn thời này vẫn là loại cuốn tay, ngay cả đầu lọc cũng không có. Theo tiếng que diêm đánh lửa, Trần Chính Uy châm một điếu, bị vị cay nồng sộc lên làm ho sặc sụa.
"Mẹ kiếp, thứ này đúng là khó hút kinh khủng!" Trần Chính Uy nhíu mày vừa chửi vừa hút.
Đợi Trần Chính Hổ thay một bộ áo dài mã quái trông còn tươm tất một chút quay lại, Trần Chính Uy vung tay.
"Kỹ viện tốt nhất, ngươi dẫn đường, ta mời!"